Chương trước
Chương sau
Trong doanh trướng đại quân Phù Tang, Quỷ Chi Bình Bát cầm một bức mật hàm, nói với mọi người: “Quân đội chủ lực của Đông Hải – Hắc Kỳ Quân đã vượt qua biên thành, đang đánh vào Biện Lương, ta tin chẳng mấy chốc bọn họ sẽ rơi vào thế giằng co. Đây chính là cơ hội tốt cho chúng ta, đợi đại quân tập kết đầy đủ tại Cao Ly, ta sẽ lập tức phát động tiến công Đông Hải, cần phải chiếm lĩnh được vùng đất này trước khi viện binh Hắc Kỳ Quân trở lại. Chúng ta chỉ cần đất, những thứ khác không cần giữ lại, có hiểu không?”

“Đã rõ…”

Lúc này, trên bến cảng Cao Ly, vô số dân chúng Cao Ly đang hỗ trợ vận chuyển lương thảo cùng vũ khí, cái dân tộc không có khí khái này mãi mãi chỉ biết nhẫn nhịn, chịu nhục…


Đại Lương, thành Biện Lương.

Lý Thành đang kiểm tra tất cả các công sự phòng ngự tại cổng thành.

“Nhất định phải giấu kỹ dầu hỏa, phòng ngừa Hắc Kỳ Quân dẫn pháo gây nổ, chuyển toàn bộ pháo của chúng ta đến cổng thành, tuy uy lực không bằng pháo của bọn họ nhưng cũng đủ để bọn họ nếm trái đắng”.

“Lý tướng quân, có cần sơ tán dân chúng trong thành không? Nếu chúng ta thủ không được, e là dân chúng sẽ gặp tai ương”.

Lý Thành lắc đầu nói: “Ngươi có nghe nói Hắc Kỳ Quân tổn thương bá tánh bao giờ chưa? Gần vạn lưu dân tại Đông Hải có được cuộc sống như ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của Hắc Kỳ Quân đấy, một đội quân như vậy sao có thể tàn sát dân chúng? Thân là quân nhân, chúng ta buộc phải hi sinh vì triều đình, nhưng dân chúng là người vô tội”.

“Tướng quân… Tướng quân… Bên ngoài thành có người… Tuyên chỉ!”

Cái gì? Có người tuyên chỉ ư? Đã có chuyện gì xảy ra? Vào những thời điểm như thế này, ý chỉ của bệ hạ đều được truyền thư, sao có thể phái người đến đây được?

“Là ai tuyên chỉ?”

Người nọ ấp úng nói: “Là… là Hắc Kỳ Quân…”

“Cái gì? Hắc Kỳ Quân?”

Lý Thành lập tức nổi trận lôi đình, Hắc Kỳ Quân đúng là khinh người quá đáng, chúng ta không phải binh sĩ Bắc Lương, bọn họ dựa vào cái gì mà dám tuyên chỉ, há chẳng phải làm nhục chúng ta sao?

“Lệnh cho các binh sĩ tập hợp, theo ta!”

Khi đại đội nhân mã chạy đến tường thành thì thấy một đội Hắc Kỳ Quân nâng trên đầu một cỗ kiệu, lẳng lặng chờ ở cửa thành. Lý Thành vốn định nổi đóa, nhưng bỗng nghe thấy phía đối diện có người hô to: “Lý Thành tướng quân có đây không, ta chính là cố mệnh đại thần do hoàng đế Hiên Vũ của Đại Lương khâm điểm, Lý Thành mau đến tiếp chỉ”.

Lý Thành ngớ ra: “Hả?”

Đây… đây không phải là Lưu đại nhân Lưu Bất Đắc sao?

Hiện tại, Lưu Bất Đắc bị truy nã trên cả nước, việc này ông ta cũng có biết, thậm chí ông ta còn biết rõ nguyên do, là vì không phục tùng mệnh lệnh của đại hoàng tử. Tuy nhiên, Lưu Bất Đắc được toàn bộ Đại Lương kính nể, không thể ai có thể lay chuyển được vị thế của ông ta, cho nên ngoại trừ thân tín của Hiên Vũ Khuyết thì chẳng có ai dốc toàn lực đuổi bắt, chính vì thế Lưu Bất Đắc mới có cơ hội trốn thoát.

“Lưu đại nhân, sao ông lại ở đây?”, Lý Thành lớn tiếng hô.

“Ta tới để tuyên đọc thánh chỉ của bệ hạ”.

“Lưu đại nhân, ông tuyên thánh chỉ của bệ hạ nào vậy, đừng nói là ý chỉ của Bắc Lương Vương nha!”

“Lưu Bất Đắc ta là cố mệnh đại thần của Đại Lương, đương nhiên đến để tuyên ý chỉ của hoàng đế Hiên Vũ, còn không mau xuống tiếp”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.