Chương trước
Chương sau
Đại doanh trung quân chiến tuyến Tuyệt Mệnh Nhai của Đại Lương.

Nhìn chiến tích ngày hôm nay, Bạch Đoàn nghiêm nghị nói: “Quân phòng ngự ở đây không có nhiều vũ khí, chúng ta là quân đoàn được bệ hạ tin tưởng nhất, phải chiếm đóng Tuyệt Mệnh Nhai trong thời gian ngắn nhất, thế nên mọi người đừng để tâm đến việc chết một ít người, chỉ cần nhìn thấu được chiến thuật của đối phương thì có chết bao nhiêu người cũng đáng”.

“Bạch tướng quân, Tuyệt Mệnh Nhai dễ phòng ngự nhưng khó tấn công, nếu cứ tiêu hao sức lực như thế, không thể duy trì lương thực của chúng ta, hơn nữa địch vẫn chiếm cứ ở nơi cao, thương vong thực tế của chúng ta đã hơn đối phương rất nhiều”.


Bạch Đoàn lại rất bình tĩnh cười nói: “Ta tự có sắp xếp của mình”.

Sở dĩ Tuyệt Mệnh Nhai dễ phòng ngự nhưng khó tấn công là vì bốn phía đều là vách núi dựng đứng, không thể trèo lên, chỉ có một đường lên núi duy nhất là phía bên Bắc Lương.

Trong đêm khuya thanh vắng, mấy người mặc đồ đen dùng loại dao đặc chế đâm vào khe núi, định trèo lên đỉnh vách núi. Thi thoảng có người mặc đồ đen trượt tay ngã xuống chết dưới đất nhưng lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào, các tướng sĩ Đại Lương ở đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc, xu nịnh nói: “Quả nhiên vẫn là Bạch tướng quân lợi hại, thuộc hạ lại có thể chết mà không phát ra tiếng động”.

Bạch Đoàn cười nói: “Con người nào có can đảm này, chẳng qua ta chỉ hủy đi giọng nói của chúng, chúng đã không thể nào phát ra âm thanh được nữa”.

Các tướng sĩ xung quanh hoảng sợ không dám nói gì.

Cuối cùng vẫn có mấy người đồ đen leo trên được vách núi, mai phục bên vách núi, mà binh sĩ phòng thủ bên vách núi không ngờ có người lại trèo lên từ chỗ này. Chẳng lâu sau, mấy chục người mặc đồ đen bắt đầu đánh lén mười mấy binh sĩ đang trực đêm, chỉ thoáng chốc đã giết sạch chúng.

Mười mấy sợi dây thừng cực lớn được thả xuống dưới.

“Lên”.

Mấy ngàn người mặc đồ đen đã đợi ở bên dưới bắt đầu mang theo số lượng lớn dầu hỏa leo lên vách núi theo dây thừng, toàn bộ đều bí mật mai phục ở đó.

“Bạch tướng quân, một khi hai bên khai chiến, chúng ta không thể chi viện cho binh sĩ trên vách núi, còn các binh sĩ của Bắc Lương lại có thể lên đó, vậy chẳng phải họ chết vô ích rồi sao?”

“Nếu đã để chúng lên đó thì ta không có ý định để chúng sống sót quay lại”.

“Vậy tại sao ngài lại bảo họ lên?”

Bạch Đoàn lạnh lùng nói: “Ngươi thắc mắc nhiều quá, đây không phải là thói quen tốt, có biết không?”

“À… mạt tướng hiểu rồi…”

Sau khi tất cả những người mặc đồ đen trèo lên được vách núi, Bạch Đoàn bỗng hét lên: “Truyền lệnh cho quân tiền tuyến, tấn công!”

Mặc dù các binh sĩ không muốn tấn công vào nửa đêm nhưng khó mà làm trái lệnh quân, chỉ đành tập hợp tấn công…

Chẳng mấy chốc quân mã hai bên lại lao vào chém giết nhau, trong bóng tối hoàn toàn không phân biệt được địch hay ta, rất nhanh, cả hẻm núi đã trở nên hỗn loạn, ngay lúc này vô số dầu hỏa từ trên trời rơi xuống.

“Mưa sao?”

“Cái gì đây?”

“Không ổn… hình như là dầu hỏa…”

Lúc có người nhận ra, cả hẻm núi bỗng bùng cháy, ngay cả binh sĩ Đại Lương ở trong đó cũng có hàng vạn người rơi vào biển lửa…
Thấy hẻm núi bị ngọn lửa thiêu đốt và vô số tiếng hét thảm thiết, Bạch Đoàn lộ ra vẻ hung ác nói: “Tấn công”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.