Chương trước
Chương sau
Thái giám đột nhiên nở nụ cười: “Có một vài người trong số các ngươi rất cứng nhắc, đại hoàng tử đã năm lần bảy lượt lấy lòng các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết quý trọng, chẳng phải thiên hạ này sớm muộn gì cũng về tay ngài ấy hay sao?”

Rất nhiều người lập tức thay đổi sắc mặt.

“Lời của công công có ý gì?”


Đột nhiên, một nửa số quan viên cảm thấy đau đớn dữ dội...

“Ngươi... các ngươi...”

“Trong rượu có độc...”

Công công thờ ơ nhìn những người này bị độc dược hành hạ cho đến chết, hắn ta nói với những người còn lại: “Đại hoàng tử nói, đêm nay, sau khi chuyện thành công, mỗi người các ngươi sẽ thăng ba cấp, thưởng vạn lượng bạc ròng”.

“Tạ đại hoàng tử”.

Hoàng cung Thiên Khải, màn đêm buông xuống, khi yến hội mới bắt đầu, trong đại sảnh là cảnh ca múa thái bình, hoàng đế Hiên Vũ ngồi trên vương tọa...

“Sao không thấy đại hoàng tử?”, ông ta hỏi.

“Ngài ấy nói muốn chuẩn bị một tiết mục cho bệ hạ”, tên thái giám bên cạnh bẩm báo.

Hoàng đế Hiên Vũ tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Hắn thì có tiết mục gì để chuẩn bị?”

Trong buổi tiệc, hoàng đế Hiên Vũ nói với các đại thần: “Hiện tại, quân đội Đại Lương ta đã diệt sạch 30 vạn giặc Oa, hải quân của chúng cũng bị tổn thất nghiêm trọng. Quả thật, đại thắng lần này là may mắn trời ban, Lưu Bất Đắc đã lập công đầu, đợi khi ông ta hồi triều, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng”.

“Một kẻ hại nước hại dân như Lưu Bất Đắc mà cũng là công thần à?”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, đó chính là đại hoàng tử. Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, dù trong lòng bọn họ có nghĩ như thế nào thì cũng không dám nói ra những lời này, chẳng lẽ đại hoàng tử điên rồi sao?

“Con thì biết cái gì? Lưu Bất Đắc phá đê xả lũ là vì toàn bộ Đại Lương, tuy gây ra thương vong, nhưng cũng là bất đắc dĩ”, hoàng đế Hiên Vũ nhìn đại hoàng tử, tức giận nói.

Hiên Vũ Khuyết cười ha hả đáp: “Hay cho một câu bất đắc dĩ, vậy phụ thân định truyền ngôi con một con bé miệng còn hôi sữa cũng là bất đắc dĩ hả?”

“Con, làm càn...”

“Làm càn, giang sơn Đại Lương nằm trong tay ngài cũng đủ lâu rồi, ngài nhìn thử xem, mấy năm nay, các nước xung quanh có nước nào mà không điên cuồng mở rộng lãnh thổ, Bắc Lương đánh bại tộc Hồ Lang, lại chiếm lấy Đông Hải. Phù Tang giành được Cao Ly, còn Đại Lương ta thì sao? Di Châu bị chiếm nhưng không ai hỏi đến, ngay cả đám man di phía nam cũng không ít lần xâm phạm lãnh thổ ta, vì sao hả? Chẳng phải vì Đại Lương ta mềm yếu hay sao? Chiếm cứ mảnh đất giàu có phì nhiêu này, nhưng lại an nhàn chờ chết, hôm nay, ngài còn định giao giang sơn vào tay một nữ nhân, theo ta thấy, ngài làm vậy chính là muốn hủy Đại Lương ta!”

Hoàng đế Hiên Vũ đứng bật dậy, tức giận chỉ vào mặt đại hoàng tử mà mắng: “Ngươi là đồ súc sinh, ngươi không có tư cách lên tiếng ở đây, mau cút ra ngoài cho ta!”

“Ha ha... muốn ta cút à, ngài giao ngôi vị hoàng đế ra đây đi, ta sẽ để ngài yên ổn làm thái thượng hoàng”.

Tất cả đại thần đang có mặt tại đây đều thay đổi sắc mặt. Đại hoàng tử điên rồi, lại dám nói với hoàng thượng những lời như vậy.

Hoàng đế Hiên Vũ cũng thật sự nổi giận, hô to: “Người đâu, bắt hắn lại cho ta”.
Thế nhưng lúc này, cửa đột nhiên đóng lại, vô số hắc y nhân xuất hiện, nhanh chóng bao vây tất cả mọi người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.