Chương trước
Chương sau
Lưu Bất Đắc nhìn bản đồ, giặc Oa rõ ràng không muốn đánh lâu dài mà định thông qua Tiên Nhân Kiều trực tiếp tấn công đất liền...

"Quân đội các vòng vây khi nào có thể hoàn tất bao vây?", Lưu Tất Đắc hỏi.

"Đoán chừng nhanh nhất là ngày mai", một tướng quân bên cạnh nói.


Lưu Bất Đắc lo lắng nhìn bản đồ nói: "Giặc Oa chiến lực hung hãn, vượt xa dự liệu của chúng ta, truyền lệnh xuống, một khi Tiên Nhân Kiều thất thủ liền mở hướng đầu sông Hà, cho giặc Oa tiến vào".

Tướng quân bên cạnh thất kinh kêu lên: "Đại nhân, mở đầu sông hà, giặc Oa sẽ trực tiếp tiến thẳng vào đất liền, càng khó ngăn cản hơn".

Lưu Bất Đắc thở dài nói: "Trăm vạn đại quân bao vây của chúng ta mà vẫn để cho giặc Oa chiếm được sơ hở, đúng là nhục nhã, cho nên chỉ có thể hy sinh đầu sông Hà, chỉ cần giải quyết được 10 vạn quân tiên phong này, đợi khi đại quân hoàn thành vòng vây, việc còn lại đương nhiên không thành vấn đề".

"Nhưng đại nhân à, đầu sông Hà không có bao nhiêu người ngựa, không trụ được đâu", người bên cạnh nói.

Lưu Bất Đắc nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Vỡ đê xả lũ..."

"Cái gì? Đại nhân, ở đó còn có mấy chục thôn trang, mấy vạn bách tính nữa", người bên cạnh hô lớn lên.

Lưu Bất Đắc mở mắt ra nói: "Một khi để giặc Oa vượt qua được đầu sông Hà, người chết sẽ không còn là mấy vạn bách tính nữa, tội này để Lưu Bất Đắc ta gánh vác là được".

Quả nhiên thủ quân ở Tiên Nhân Kiều chống cự không đến một ngày sau thì bắt đầu tan tác, quân đội tàn dư bắt đầu rút lui.

Năm vạn đại quân giặc Oa liền men theo đại lộ, tiến thẳng về phía đầu sông Hà, nơi này là một vùng đất trũng, chỉ có thôn trang thiểu số, vượt qua đầu sông Hà là sẽ tiến vào đất liền của Đại Lương, đến lúc đó sẽ có vô số thành trấn để mặc sức cướp đoạt.

"Đức Xuyên tướng quân, quân đội tiến triển thuận lợi, 5 vạn đại quân tiên phong đã tiến vào đầu sông Hà, rất nhanh là chúng ta có thể tiến vào đất liền của Đại Lương rồi", một tên binh lính nói.

Đức Xuyên Nhất Hùng cười nói: "Dũng sĩ Phù Tang chúng ta thiên hạ vô địch, đám lính già Đại Lương này sao có thể là đối thủ của chúng ta, nếu như không phải đại ca cẩn thận quá mức, ta thấy chúng ta hoàn toàn không cần phải kết hợp với Bắc Lương, dựa vào tốc độ này, không đến một năm là cả Đại Lương sẽ là thiên hạ của chúng ta rồi".

"Đầu sông Hà có lượng lớn dân thường, nên xử lý thế nào đây ạ?", binh lính hỏi.

Đức Xuyên Nhất Hùng cười nói: "Ngoại trừ thanh niên và phụ nữ, những kẻ còn lại cứ giết thoải mái".

Nhanh chóng một màn chém giết cực kỳ bi thảm đã bắt đầu, mấy chục thôn trang đầu sông Hà gần như toàn thôn bị giết, gần hai vạn dân chúng vô tội bị giết hại, còn có vô số phụ nữ bị bắt đi...

Khi đám giặc Oa đang mặc sức phát tiết sự điên cuồng thì dòng nước khổng lồ chảy về phía sông Hà, nhấn chìm đám giặc cùng dân chúng vô tội...

"A... chạy đi..."

"Chuyện gì vậy? Nước ở đâu ra thế..."

Phía nam Cao Ly.

Gần ba ngàn chiếc chiến hạm đang nghỉ ngơi đợi lệnh tại đây, Thổ Chân Danh Phá nhìn hàng ngàn chiến thuyền và 20 vạn đại quân, trong lòng cũng thấy cực kỳ hăng hái, hắn ta ôm chặt lấy cái cây đại thụ gia tộc Đức Xuyên như vậy, sau này ở cả Phù Tang sẽ không có ai dám chọc vào nữa...
"Ầm... ầm... ầm..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.