Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Lãnh Thiên Minh nói với Liễu Ỷ La: “Hay hôm nay muội đi cùng ta đi”.

Liễu Ỷ La cười nói: “Thật sao? Vậy tốt quá!”

Hai người đi trên phố, gặp ngay một cô nhóc bán hoa.


“Thiếu gia, phu nhân của ngài đẹp quá, ngài mua cho phu nhân bông hoa đi!”, cô bé dùng giọng điệu non nớt nói.

Liễu Ỷ La nghe vậy, mặt bỗng đỏ bừng, Lãnh Thiên Minh cũng cảm thấy ái ngại, nhưng thấy khuôn mặt non nớt của cô bé, hắn chỉ biết gật đầu mua vài bông.

“Vậy…ta tặng muội!”, Lãnh Thiên Minh đưa hoa cho Liễu Ỷ La, mặt Liễu Ỷ La ửng hồng, nhận lấy hoa nhưng không dám ngẩng đầu. Lãnh Thiên Minh cũng không rõ tại sao không khống chế nổi bản thân, tự động kéo tay nàng. Cứ như vậy, hai người nắm tay nhau dạo bước trên phố Đại Lương.

Lúc này, tại tầng hai của quán trà bên đường, một cặp mắt đang nhìn chăm chăm Lãnh Thiên Minh.

Đến khi tới phủ Lưu Bất Đắc, người hầu đứng trước cửa phủ đã sớm nhận được tin tức, thấy Lãnh Thiên Minh tới bèn lập tức đưa hắn vào trong.

Lãnh Thiên Minh để Liễu Ỷ La đợi ở ngoài, tự mình đi vào trong. Gặp được Lưu Bất Đắc, hắn kể toàn bộ kế hoạch cụ thể cho ông ta.

Lưu Bất Đắc nghe xong toàn bộ kế hoạch trong sự kinh ngạc, kích động nhìn Lãnh Thiên Minh, nói: “Nếu kế hoạch này được thực hiện, vậy ít nhất có tám trăm vạn bách tính gặp nạn, thực không dám tưởng tượng”.

“Trước mắt, ta chỉ có thể nói kế hoạch cho các ông biết, về sau có thể ngăn cản được bọn chúng hoặc giữ được bí mật này hay không, ta cũng không dám bảo đảm”, Lãnh Thiên Minh nói.

Lưu Bất Đắc đáp: “Bổn quan có vài vấn đề muốn hỏi Thất hoàng tử, liệu có được không?”

“Lưu đại nhân cứ hỏi”, Lãnh Thiên Minh đáp.

Lưu Bất Đắc nói: “Sao Thất hoàng tử lại đích thân tới đây vì chuyện này? Còn đến vào lúc quan hệ hai nước chúng ta đang trong thời kỳ căng thẳng”.

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Nếu không phải đích thân ta tới đây để báo cho ông biết, liệu ông có tin không?”

Lưu Bất Đắc bỗng ngập ngừng, quả thật, nếu người đưa tin không phải Lãnh Thiên Minh, nếu không phải hắn liều cả tính mạng tới Đại Lương này thì ai tin được chứ.

Lưu Bất Đắc nói tiếp: “Đám hải tặc xâm chiếm Đại Lương bọn ta, chẳng phải vừa hay tạo cơ hội cho Bắc Lương sao? Vì sao ngài lại giúp bọn ta?”

Lãnh Minh Thiên nghĩ một lúc: “Ta không vì Đại Lương của các ông, ta vì để tám trăm vạn người dân kia không chịu thương hại, vì không để đất đai Trung Nguyên của ta bị đám hải tặc xâm chiếm. Cho dù có một ngày Bắc Lương ta trở thành kẻ thù của Đại Lương, đó cũng là chuyện của quân đội hai nước”.

Lưu Bất Đắc không thấy Lãnh Thiên Minh nói gì thêm, chắp tay nói: “Ngày ấy nghe thơ Bắc Lương, ngẫm tưởng chỉ là bài thơ lúc thiếu thời, giờ nghe lời nói mới thấy thơ sao người vậy, Lưu mỗ khâm phục”.

Dứt lời, Lưu Bất Đắc mở cánh cửa nhỏ phía đằng sau, một cô gái bước ra, vui vẻ gọi: “Thiên Minh ca ca!”

Cô gái là Hiên Vũ Ngọc Nhi, phía sau nàng là hoàng đế Hiên Vũ.

Lãnh Thiên Minh chắp tay cung kính: “Hoàng đế bệ hạ!”

Hoàng đế Hiên Vũ xua tay: “Thật không ngờ, an nguy của Đại Lương ta lại nhờ kẻ địch cứu giúp, đây đúng là chuyện nực cười. Giang sơn này mục nát đến vậy, sao ta yên tâm giao nó cho Ngọc Nhi”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Phụ hoàng, chỉ cần bách tính an vui, con đồng ý làm tất cả mọi chuyện”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.