Chương trước
Chương sau
Lưu Bất Đắc tức giận nhìn đại thần này, ông ta nói: “Hoang đường, bách tính Di Châu chẳng lẽ không phải bách tính của Đại Lương ta sao, sống chết của bọn họ lẽ nào không cần lo lắng? Đại Lương ta giàu có như vậy tại sao ngay cả mấy chiếc chiến thuyền cũng không làm nổi?”

Người kia nói: “Lưu đại nhân không biết rồi, đầu tư chiến hạm này chính là cần con số cực lớn, ngân lượng quốc khố trích cấp hàng năm căn bản không đủ”.




Lưu Bất Đắc cười khổ nói: “Thật tiếc cho Đại Lương ta quan viên ai ai cũng giàu có, thương nhân có vô số tài sản, vậy mà ngay cả mấy chiếc chiến hạm cũng không chế tạo nổi”.

Người kia cũng nóng nảy nói: “Lưu đại nhân đừng có mà nói bậy bạ, ta đây luôn thanh liêm, không có tham ô làm việc phạm pháp”.

“Được rồi”, hoàng đế Hiên Vũ mở miệng nói: “Chuyện của Di Châu để trẫm suy nghĩ thêm chút…”

Sau khi buổi thiết triều kết thúc, Lưu Bất Đắc được gọi vào nội cung.

“Vừa rồi ngươi cũng nhìn ra rồi đấy, bây giờ trong ngoài Đại Lương chúng ta liên tục có tai họa ngầm, đặc biệt là sau khi nhị hoàng tử bị hãm hại, rất nhiều đại thần đều dựa vào đại hoàng tử, ta cảm thấy không thể kéo dài được nữa”, hoàng đế Hiên Vũ nói.

Lưu Bất Đắc hỏi: “Ý ngài nói là chuyện ban bố công chúa kế vị?”

Hoàng đế Hiên Vũ gật đầu.

Lưu Bất Đắc lo lắng nói: “Nhưng cái này dù sao cũng là chuyện kinh thiên động địa, nhất định phải thật sự cẩn thận, hơn nữa vi thần sợ sau khi đại hoàng tử biết thì sẽ làm ra chuyện không thể chấp nhận”.

Hoàng đế Hiên Vũ mắng: “Tên súc sinh này chẳng lẽ hắn li dám làm phản, đừng tưởng rằng ta không biết chuyện tốt hắn làm, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng hãm hại được, giang sơn Đại Lương sao có thể giao cho loại người như vậy”.

Lưu Bất Đắc gật đầu nói: “Nhưng dù sao thì công chúa vẫn còn nhỏ, nếu như đại vương muốn ban bố trước, thần sẽ cố gắng hết sức sắp xếp cơ hội thích hợp…”

Mấy ngày nay Lãnh Thiên Minh không có việc gì, hắn ở nhà chăm sóc Mộ Như Tuyết và đứa bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh quái của Lãnh Thần An, trong lòng hắn khỏi phải nói vui mừng biết bao…

“Lãnh ca ca, chàng đừng bóp mặt đứa bé, không tốt đâu”, Tiểu Lan ở bên cạnh cười nói.

“Được, được, nghe lời nàng”, Lãnh Thiên Minh cũng mỉm cười đáp lại.

“Aiz, đúng rồi, chờ khi đứa bé đầy tháng, ta dự định đưa các nàng quay về kinh đô, cử hành nghi thức xong thì hai người các nàng chính là vương phi của Bắc Lương ta”, Lãnh Thiên Minh nói tiếp.

Tiểu Lan cười nói: “Ta… ta sợ… quay về nơi đó”.

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Sợ cái gì, sau này sẽ không có kẻ nào dám bắt nạt nàng đâu, hơn nữa ta còn có một tin mừng bất ngờ cho nàng đây”.

“Tin mừng bất ngờ? Tin mừng gì?”, Tiểu Lan hỏi.

“Bây giờ không thể nói cho nàng biết, phải chờ về đến kinh đô mới được”, Lãnh Thiên Minh thần bí nói.

Mộ Như Tuyết ở bên cạnh vui vẻ đùa với đứa bé, nàng đã hoàn toàn nhập vai vào một người mẹ…

“Thất hoàng tử, Tân đại nhân đến”, ngoài cửa có người nói.

Lãnh Thiên Minh đi ra khỏi phòng, hắn đi tới phòng khách liền nhìn thấy Tân Cửu đang đợi ở đó.
“Tân đại nhân, có chuyện gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.