Chương trước
Chương sau
“Nếu thất hoàng tử đã đặt tên mới cho chúng thì cứ dùng tên đó đi, vậy mọi người cho rằng nên giải quyết những khu vực này như thế nào”.

Nhị hoàng tử cười âm hiểm: “Nếu thất hoàng tử đã xem trọng mảnh đất Sơn Đông, vậy để thất hoàng tử qua đó là được, Sơn Đông rộng lớn gần bằng một đất nước, thích quá còn gì”.


Những người trong đại sảnh đều lén cười thầm.

Không ngờ Lãnh Thiên Minh lại nói: “Nhi thần nguyện ý dẫn ba chục vạn bách tính thành Kim An chuyển đến Sơn Đông”.

Đại sảnh lại một phen náo nhiệt, Tề Dung cười khổ, nói: “Thất hoàng tử, ngài phải suy nghĩ kỹ, vùng đó không so được với thành Kim An đâu”.

Lãnh Liệt Vương lần đầu cảm thấy không thể nhìn thấu người con này, người luôn làm ra hành động kinh thiên động địa, giống như đầu óc có vấn đề thật vậy.

Nhưng chỉ Lãnh Thiên Minh biết hắn đang nghĩ gì, hắn biết rõ khu vực Sơn Đông, tốt hơn thành Kim An rách hàng vạn lần, nếu hắn có được Sơn Đông, thì có thể xây dựng đất nước của riêng mình, sau này không cần sợ ai nữa, đây chính là cơ hội lớn nhất của hắn…

Nghĩ thế, Lãnh Thiên Minh lập tức quỳ xuống, thành khẩn nói: “Phụ vương, nhược điểm lớn nhất của Bắc Lương chính là thiếu thốn nhân khẩu, người nghĩ xem, khu vực Sơn Đông có hàng ngàn hàng vạn lưu dân, nếu bọn họ thành tâm quy thuận triều ta, vậy thế lực chúng ta sẽ gia tăng gấp bội, nhi thần nguyện ý đến đó, dù phải hy sinh tính mạng cũng không hối tiếc”.

Tất cả mọi người, bao gồm Lãnh Liệt Vương, đều nhìn Lãnh Thiên Minh như nhìn một kẻ điên.

Lãnh Liệt Vương hỏi: “Con không cần mỏ than và quặng sắt núi Tuyết Long nữa?”

“Không cần nữa”, Lãnh Thiên Minh không hề do dự đáp.

Đám đông hít một hơi lạnh, tại triều đường này, không ít người thèm muốn núi Tuyết Long, hắn lại cứ thế từ bỏ?

Lãnh Liệt Vương quan sát bản đồ, sau đó nhìn Lãnh Thiên Minh, do dự hồi lâu rồi nói.

“Thất hoàng tử, nếu con nguyện ý từ bỏ núi Tuyết Long, chuyển đến Sơn Đông, bổn vương có thể tặng nó làm đất phong cho con, con sẽ trở thành Thái ấp chính thức đầu tiên kể từ khi ta đăng cơ đến nay, gọi là Sơn Đông Vương, nhưng ta phải nói trước, bổn vương không dư thừa quân đội, trừ nhân mã con có sẵn, chỉ có thể đem nhiều nhất năm vạn Tuyết Lang quân do Đa Đoạt lãnh đạo đi”.

Tất cả mọi người trong triều đình đều sững sờ, không lẽ hai phụ tử này đều điên hết rồi? Thất hoàng tử điên thì thôi, đại vương vậy mà cũng điên theo, lại còn phái phó thống lĩnh liên quân Bắc Lương đi cùng?

Thực ra Lãnh Liệt Vương nghĩ rất đơn giản, ông ta muốn có số nhân khẩu kia, nhưng lại cảm thấy không chắc ăn, vừa hay có người nguyện ý từ bỏ tất cả để đi, vậy cứ thử một lần, sau đó lại lo lắng vấn đề an toàn, nghĩ một hồi chỉ có thể phái Đa Đoạt đi cùng, bởi vì ông ta biết những người khác hoàn toàn không coi vị thất hoàng tử này ra gì…

Trong khi Lãnh Thiên Minh hưng phấn gửi thư cho Tân Cửu, bắt đầu lên kế hoạch di dân…

Trong một tửu lâu hào hoa ở đô thành Bắc Lương, vài người mặc y phục đen quỳ trước bóng lưng một thiếu niên. Người dẫn đầu chắp tay, nói: “Mong nhị hoàng tử yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ giải quyết thật sạch sẽ gọn gàng…”

Trong thời gian này, cả đô thành đều truyền tai nhau đủ loại câu chuyện về thất hoàng tử, có người nói hắn là Văn Khúc Tinh hạ phàm, có người nói hắn là Võ Thần hạ phàm, đương nhiên phần lớn đều nói hắn bị thần kinh…

Sáng sớm mấy hôm sau, khi Lãnh Thiên Minh vừa ngủ dậy, Trình Khai Sơn đã đứng ngoài cửa, nói lớn: “Thất hoàng tử, Đa Đoạt tướng quân cầu kiến”.
Lãnh Thiên Minh vội vàng mặc y phục, chạy ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.