Chương trước
Chương sau
Mộ Phá trầm tư nhìn về phía lão tộc trưởng bên cạnh, mãi lâu không lên tiếng.

Lão tộc trưởng bên cạnh đột nhiên cười nói: "Ha ha, tương truyền tộc Hắc Thạch ta chính là người bảo vệ của hắc long thượng cổ, vốn dĩ ai ai cũng là những chiến sĩ trời sinh có thần lực, nhưng đã bị vây khốn ở núi Tuyết Long này nhiều năm. Gần đây lão phu quan sát tinh tướng, mơ hồ nhìn thấy Hắc Long tinh phục vị, chính là tượng bá chủ quật khởi, thiết nghĩ tinh tướng này có lẽ chính là Thất hoàng tử rồi".

Lãnh Thiên Minh nghe xong liền ngây người ra, mặc dù không hiểu lắm nhưng đại khái cũng hiểu, xem ra lão tộc trưởng đã chấp nhận hắn rồi, quả nhiên lão tộc trưởng tiếp tục nói với Mộ Phá: "Tiểu Phá, có lẽ đây chính là cơ hội tốt nhất cho tộc Hắc Thạch chúng ta quật khởi lại lần nữa".


Mộ Phá nghe xong, gật đầu nói: "Nếu lão tộc trưởng đã đồng ý, vậy Mộ Phá đương nhiên không có ý kiến gì nữa".

Cuối cùng nhìn về phía Lãnh Thiên Minh, chắp tay nói: "Thất hoàng tử, tộc Hắc Thạch ta đã trải qua trăm năm bể dâu, nhưng cầu một vị minh quân đốt cháy lại chiến huyết, nguyện từ nay trung thành với Thất hoàng tử, máu ta chưa cạn, chiến ý chưa chết".

"Máu ta chưa cạn, chiến ý chưa chết".

Đây là khẩu hiểu truyền thừa từ đời này sang đời khác của tộc Hắc Thạch, là niềm tin mà các chiến sĩ chân chính nên tuân theo, Lãnh Thiên Minh nghe được cũng rất kích động, cúi người với hai người.

"Thiên Minh nhất định không phụ sự ủy thác".

Lão tộc trưởng nhìn Lãnh Thiên Minh cười nói: "Thất hoàng tử, đi theo ta".

Lãnh Thiên Minh không biết là chuyện gì, nhưng vẫn đi theo, chỉ chốc lát mấy người đã đi tới một sơn động cực kỳ bí mật gần đó.

"Đây là?", Lãnh Thiên Minh không hiểu hỏi.

"Vào trong xem là ngài sẽ biết thôi", lão tộc trưởng cười đáp lời.

Mấy người cùng đi vào trong, dưới ánh sáng mặt chời chiếu vào, từng phiến kim quang sáng bóng dập dờn lập lòe.

"Đây là?"

Lãnh Thiên Minh đi gần tới nhìn, trường thương, chiến giáp? Đúng là trường thương và chiến giáp có tổng thể màu đen thui, Lãnh Thiên Minh không hiểu nhìn về phía Mộ Phá.

Mộ Phá chắp tay nói: "Không giấu Thất hoàng tử, đây là áo giáp Hắc Kim và trường thương do tộc Hắc Thạch ta đặc biệt chế tạo, không những kiên cố không phá vỡ nổi mà còn hoạt động linh hoạt, trọng lượng cực nhẹ, nhưng do nguyên thiệu ít ỏi, căn bản không thể sản xuất. Tuy nhiên nhờ có Hắc Long thần phù hộ, mấy năm trước chúng ta đã phát hiện ra được mỏ khoáng thạch hắc kim lớn ở sâu trong núi Tuyết Long. Từ đó luôn bí mật chế tạo áo giáp Hắc Kim này, nhưng do năng lực có hạn, bao nhiêu năm rồi cũng chỉ làm được vỏn vẹn 5 ngàn bộ, vốn định dùng để liều mạng một phen khi bộ lạc rơi vào tình trạng sinh tử tồn vong..."

Mộ Phá không nói tiếp nữa, nhưng Lãnh Thiên Minh hiểu, tộc Hắc Thạch đã đến thời khắc sinh tử tồn vong rồi, nếu như không phải hắn tới thì đoán chừng tộc Hắc Thạch không còn cách ngày dấy binh tạo phản bao xa nữa.

Lão tộc trưởng cười nói: "Cho nên nói, tất cả đều là nằm trong sự sắp đặt của vận mệnh, những áo giáp này để trang bị cho chiến sĩ tộc Hắc Thạch chúng ta trong thời gian ngắn, hơn nữa chỉ cần được sản xuất trong xưởng công binh trên diện rộng thì trong thời gian ngắn có lẽ sẽ sản xuất đủ được năm ngàn bộ nữa".

"Quá tốt rồi".

Trong lòng Lãnh Thiên Minh cực kỳ phấn khích, đây mới và vương đạo trên thế giới này.

"Vậy phiền Mộ tộc



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.