Chương trước
Chương sau
Chương 11: Mãnh thú trăm năm – Tuyết Sơn Hổ

Lãnh Thiên Minh nghe Nhị hoàng tử bày binh bố trận mà thầm nhủ cái tên Lãnh Thiên Ngạo này có chút bản lĩnh đấy, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, hắn còn cho rằng hắn ta là một kẻ lỗ mãng cơ!
Nhưng hoàn cảnh ở đây đáng sợ quá, hắn vẫn nên tránh xa một chút, Lãnh Thiên Minh đi cùng mấy tiểu bối trong tộc trốn ở một góc xa đằng sau, không dám tới gần, tò mò có mà hại chết mèo…
Chỉ thấy đội ngũ của Nhị hoàng tử, thận trọng lùng sục, không gian lập tức trở nên im lặng như tờ, khoảng một khắc sau, Lãnh Thiên Minh đột nhiên nhìn thấy đám người Lãnh Thiên Ngạo đứng im bất động ở đó.
Chả lẽ nhìn thấy hổ rồi sao?

“Gào…”
Một tiếng hổ gầm cực lớn vang lên, mẹ ơi! Đáng sợ vậy cơ à? Sau đó liền nghe thấy đủ tiếng gào thét từ đằng trước.
“A… Cứu tôi với…”
“Con hổ này… to quá đi thôi!”
“Nhị hoàng tử cẩn thận, đây không phải hổ bình thường, đây hình như là… Tuyết Sơn Hổ trong truyền thuyết”.
“Trời ạ… không ngờ Tuyết Sơn Hổ lại có thật…”
Lãnh Thiên Minh cũng ngẩn người, chuyện gì thế, đám người đó người nào người nấy đều lợi hại tài giỏi, theo lẽ thường thì nhiều người như thế đánh một con hổ cũng không nên sợ sệt như vậy chứ?
Chính vào lúc Lãnh Thiên Minh đang nhớ lại hổ trong kiếp trước của mình như nào thì một bóng trắng vụt qua trước mặt, trực tiếp bay đến vách đá cao bên cạnh, Lãnh Thiên Minh lập tức ngớ người…
“Ôi trời ơi… Đây mà là hổ sao? Điên rồi à…”
Nhìn con hổ trước mắt ít nhất phải to gấp đôi trong tưởng tượng, con hổ có bộ lông trắng vàng, Lãnh Thiên Minh cảm thấy run cả chân, tuy bản thân hắn là người xuyên không về, nhưng nào đã trải qua chuyện như thế này, mấy cái gì mà vô địch, vô song, không phải chỉ là tán phét sao? Đổi lại là bất kỳ người bình thường nào, lần đầu tiên gặp cảnh này có thể nhịn không tè ra quần sao?
“Thôi xong rồi, nhịn đi nào, không được bậy ra đây, đây là giới hạn cuối cùng của mình…”
Con Tuyết Sơn Hổ trước mắt có khả năng nhảy cực kỳ kinh người, khiến những xạ thủ đang nằm phục kích không có sự chuẩn bị, càng khiến bọn họ kinh hãi hơn là khả năng trốn tránh của Tuyết Sơn Hổ, mũi tên họ bắn ra cùng lắm chỉ làm thương tí da ngoài của nó, chỉ một ít thời gian mà toàn đội đã thương vong gần một nửa…
Nhị hoàng tử hét lớn.
“Đội cung thủ bắn tiếp, đừng cho Tuyết Sơn Hổ cơ hội tấn công, đội cầm khiên tiếp tục tiến công, không được dừng, ai lùi bước lập tức chém”.
Trong lúc hét lớn, Nhị hoàng tử cũng kéo căng cung tên của mình.
Vị hoàng tử si mê luyện võ từ nhỏ, lúc này đây mới thể hiện bản lĩnh bá vương bẩm sinh, chỉ thấy mũi tên lao như tên bắn, bắn vào lưng Tuyết Sơn Hổ, khi Tuyết Sơn Hổ cảm thấy nguy hiểm thì đã tránh không kịp nữa, Tuyết Sơn Hổ quay người, mũi tên mạnh mẽ cắm phập vào chân trước của nó.
“Gào…”
Tuyết Sơn Hổ đau đớn gầm lên một tiếng, âm thanh vang dội, cảm giác như vang vọng khắp cả núi rừng.
“Tiếp tục tấn công, chỉ cần không chết thì không được dừng, nếu Tuyết Sơn Hổ chạy mất từ vị trí của ai thì cho dù bây giờ không chết, xong việc nhất định ta sẽ tự tay giết chết người đó”.
Tuyết Sơn Hổ bị thương dường như đã nhận ra người đứng bên dưới được khiên và trường thương bảo vệ mới là mục tiêu của nó, cho nên Tuyết Sơn Hổ nín chịu cơn đau, mượn những tảng đá để tránh mũi tên, gầm gào lao về phía Nhị hoàng tử…
“Lập tuyến phòng ngự, đội cầm trường thương chuẩn bị”.
Nhị hoàng tử hét thất thanh.
Phải biết một con hổ to như vậy, toàn thân vằn vàng xông về phía mình, sao mà không sợ cho được? Nhưng Nhị hoàng tử hiểu rõ, bây giờ một khi đội ngũ tan rã thì chỉ có đường chết.
“Bình tĩnh, không được di chuyển”.
“Gào… gào…”
Một tiếng gầm nhức óc vang lên, chỉ thấy bốn năm người trực tiếp bị đánh văng, Nhị hoàng tử đã đánh giá thấp sức mạnh của con Tuyết Sơn Hổ này.
Ngược lại, tình hình của Tuyết Sơn Hổ cũng không được tốt lắm, bốn năm cây trường thương cắm vào người nó, máu đỏ tuôn trào, mắt thường cũng có thể nhìn thấy lông trên người nó đều bị nhuộm màu đỏ tươi.
Tuyết Sơn Hổ vô cùng tức giận, căn bản không để ý đến vết thương đang chảy máu, nó lao thẳng về phía Nhị hoàng tử.
“Bảo vệ Nhị hoàng tử, lập tức tùi sau, tất cả mọi người thu hút sự chú ý của Tuyết Sơn Hổ, phía sau mau chóng đưa Nhị hoàng tử rời khỏi đây”.
Một võ sĩ hét lớn, đồng thời hắn rút thanh đao của mình ra rồi xông lên.
Đối với Tuyết Sơn Hổ mà nói, đội hình này vừa tản ra đã không còn cơ hội thắng, việc bây giờ phải làm là bảo vệ Nhị hoàng tử, bởi vì những võ sĩ này biết rằng một khi Nhị hoàng tử có mệnh hệ gì, thì cả nhà họ cũng phải chôn cùng.
Võ sĩ lao lên đầu tiên chém một đao xuống người Tuyết Sơn Hổ, vết thương không sâu nhưng đối với Tuyết Sơn Hổ vốn đã trọng thương thì cũng rất khó chịu, Tuyết Sơn Hổ bổ về trước khiến võ sĩ này ngã lăn, khoang miệng đầy máu của nó cắn trúng cổ người nọ, khiến hắn chết ngay tức khắc.
Những võ sĩ khác bị dọa cho mất mật, nhưng không dám lùi bước mà chỉ có thể hoảng loạn đứng đằng xa.
Lúc này Lãnh Thiên Minh trơ ra như phỗng, nhìn thấy chiến trường máu chảy thành sông, cùng với những đoạn tay chân đứt đoạn ngổn ngang mặt đất, hắn không nhịn được muốn nôn… Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người chết, tình cảnh đó đáng sợ quá.
Tưởng tượng với hiện thực khác xa nhau một trời một vực, những ngày này hắn vẫn luôn mộng tưởng làm sao có thể giết chết những kẻ xấu hại hắn, hại Tiểu Lan, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy người chết, chấn động tâm lý mạnh đến mức khiến hắn không nhịn được cơn buồn nôn.
Lúc này có hai người đỡ Nhị hoàng tử đang bị trọng thương chạy tới, vừa chạy vừa hét về phía họ.
“Các hoàng tử mau chạy đi!”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.