Nếu đã hứa sẽ tặng quà, tất nhiên phải chuẩn bị ngay. Thế nhưng Diêu Khâm bối rối không biết nên tặng cái gì. Trước kia còn dùng chiêu nấu cơm để xoa dịu, cơ mà giờ thì không tái sử dùng được. Thế là cuối tuần, Diêu Khâm xin phép quản lý cửa hàng bánh ngọt nghỉ một buổi, sau đó hẹn Chu Văn ra ngoài.
Sáng sớm hôm đó, Diêu Khâm chuẩn bị kỹ càng rồi đứng trước cửa nhà, hai tay vô thức ôm chặt lấy cặp xách, bên trong cậu không có nhiều tiền lắm, nhưng cậu tính toán cả buổi rồi, đây là mức tiền tối đa cậu có thể lấy ra dùng. Nhưng cậu đợi tới đợi lui mà chẳng thấy bóng xe quen thuộc xuất hiện.
– … Hay là thầy quên. – Diêu Khâm khẽ lẩm bẩm.
Cậu nhớ rõ hôm qua mình đã hẹn thầy cuối tuần đi mua quà sinh nhật, lúc ấy vẻ mặt thầy cực kỳ cứng nhắc, còn giả bộ cau mày khinh bỉ:
– Cậu thì tặng được quà gì chứ?
Diêu Khâm ức lắm mà không nói được gì, đành cắn cắn môi dưới. Sau đó không đợi cậu nói, thầy lại buông tiếp một câu:
– Thôi quên đi, sáng mai tôi đến đón cậu.
Diêu Khâm ngẫm lại cái tính cách thiếu tự nhiên của thầy mới ngộ ra là thầy đồng ý rồi. Tuy bây giờ đã muộn nửa tiếng so với giờ hẹn rồi mà vẫn không thấy tăm hơi người đâu, nguyên nhân cũng không phải như lời lầm bầm của cậu. Phải nói thẳng, Chu Văn luôn là người đúng giờ, kể cả đối với bản thân hay người khác. Cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-trong-thap-nga/3285915/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.