Trước đây Diêu Khâm đã từng băn khoăn không biết trên thiên đường có khung cảnh như thế nào, thiên thần trông ra sao. Và khi cậu năm tuổi, một nữ thiên thần có nụ cười dịu dàng đã đến và nắm lấy tay cậu. Còn hiện tại, cậu cũng đã đặt chân đến thiên đường thật sự…
Lúc Diêu Khâm mở mắt ra, thấy bốn phía một màu trắng tinh đến chói mắt. Thế nhưng không chờ cậu ngắm kỹ “thiên đường”, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
– Rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao? – Ẩn trong lời nói là sự mỉa mai khó giấu, khiến Diêu Khâm chợt giật mình.
Cậu hơi nghiêng đầu sang nhìn, lại thấy Chu Văn mặt lạnh băng, tay cầm thuốc lá đứng giữa chốn “thiên đường”. Diêu Khâm ngẩn ra, rồi mới phát hiện bản thân không phải đã thăng thiên, mà đang nằm trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Sau đó mọi chú ý của cậu đều dồn lên người Chu Văn, bởi vì hai người không gặp nhau được một thời gian rồi, thậm chí cậu còn nghĩ rằng những lần gặp gỡ kia đã là chuyện kiếp trước.
– Thầy… – Diêu Khâm thở gấp, tiếng gọi nghẹn lại bên bờ môi, ánh mắt tràn ngập vui mừng.
Thế nhưng đối phương lại chẳng phản ứng gì, ngược lại còn cười lạnh, xấu xa phà một hơi thuốc vào mặt cậu. Diêu Khâm lập tức bị sặc, ho khan dữ dội, thân thể đang vốn suy yếu, thêm cơn ho đến đau tim phế phổi này nữa làm cậu chỉ biết co rúm người lại trên giường. Định đưa tay lên che ngực, chẳng may lại đụng trúng miệng vết thương.
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-trong-thap-nga/24557/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.