Từ dạo đó, mọi chuyện thay đổi sang một lộ trình mới.
Sau mỗi giờ tan học, hai người vẫn cùng nhau đi về, nhưng điểm đến chuyển thành tiệm bánh ngọt nơi Diêu Khâm làm việc. Lúc đang trên đường, Chu Văn sẽ đưa hoặc bánh mỳ, hoặc bánh ngọt, hoặc thỉnh thoảng là một cặp ***g cơm nóng hổi cho cậu ăn. Rồi đến khi Diêu Khâm tan làm, Chu Văn đã đứng đợi sẵn ngoài cửa. Sau đó hai người sẽ đi ăn khuya, đôi khi vào hàng quán ăn tử tế, không thì ăn tạm bát mỳ hay cơm rang. Cuối cùng Chu Văn mới đưa Diêu Khâm về nhà.
Nếu bỏ qua những lời châm chọc và thái độ cáu kỉnh của Chu Văn suốt quãng đường, thì đây cũng có thể coi là sự chăm sóc hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Mỗi lần nghĩ đến, Diêu Khâm đều cảm giác không thật, đến mức dường như việc bị cô lập trong lớp, hay tiếng nói chuyện bất cần đời của Ngụy Thăng ngồi đằng sau cũng chẳng còn gì đáng sợ.
Thế nhưng cậu cũng phát hiện ra rằng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc báo đáp lại sự săn sóc đó.
Tuy người ta vẫn nói thành tích học tập tốt chính là món quà ý nghĩa nhất với thầy cô, nhưng cậu tin chắc nếu thầy Chu biết được, chắc chắn sẽ cười cho cậu thối mũi, nhân tiện đá đểu cậu một hồi.
Mặc dù trước đó đã thỏa thuận giao dịch, nhưng hình như thầy Chu đã quên mất, cậu đương nhiên chả dại gì mà nhắc lại.
– Haizz…… – Diêu Khâm thở dài thườn thượt.
Tiếng thở dài của câu cũng khiến một người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-trong-thap-nga/24552/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.