Nghĩ rằng ‘giao ước’ giữa hai người thế là chấm dứt, lúc tan học Diêu Khâm đi ngang qua phòng giáo viên, không ngờ rằng ngọn đèn quen thuộc vẫn sáng.
Lúc rẽ sang hành lang, cậu nhìn thấy Chu Văn với vẻ mặt sốt ruột đang đứng chờ trước cửa.
Cậu định chạy tới nhưng rồi lại chùn bước – có lẽ thầy đang đợi người khác.
– Em ngốc ở đó làm gì thế? – Chu Văn nhíu mày quát.
Diêu Khâm giật mình rồi mới bước nhanh đến, khóe miệng vô thức cong lên.
Tuy rằng bị mắng, nhưng tâm trạng cậu trở nên vui vẻ khi biết mình không bị bỏ rơi, dường như có thứ gì đó trong ngực cậu bắt đầu chuyển biến.
Vẫn là đi ăn tối, nhưng hiện tại, Diêu Khâm cố gắng không tự bẽ mặt, không phồng má trợn mắt mà từ tốn nhai kỹ.
Đối với hành động thay đổi thất thường của cậu, Chu Văn vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, không nói gì, thậm chí cho đến khi cậu tỏ vẻ no bụng, buông đũa, anh chỉ thản nhiên gọi bồi bàn thanh toán.
Thế nhưng, săn sóc kiểu này lại khiến Diêu Khâm bất an. Bởi vì Chu Văn luôn luôn chỉ chú tâm vào cậu.
– Á… Nhưng thầy vẫn chưa ăn no. – Diêu Khâm ngần ngừ, khẽ nói.
Rồi sau đó, Chu Văn lại châm chọc:
– Chẳng phải em đang vội sao?
Diêu Khâm ngạc nhiên, nhưng không đáp lại.
Chu Văn thấy cậu không nói, sắc mặt lại trầm xuống, hừ lạnh rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Áp suất thấp trong xe vẫn duy trì đến tận cửa nhà Diêu Khâm.
Giống như hôm trước, hôm nay Chu Văn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-trong-thap-nga/24550/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.