“Mẹ ơi, hôm nay con không về… Không phải, hôm nay con ở nhà chú Nanjiroh… Ừm, con có việc cần bàn với chú ấy… Con biết rồi, mẹ yên tâm đi, không cần lo lắng… Được, con biết rồi. 
Tạm biệt mẹ.” Xong rồi, có lẽ ngày mai mắt sẽ hết sưng.“Chàng thanh niên, con về rồi à?” Hả, sao ông ấy lại biết tôi về mà đứng đợi bên ngoài vậy, ông ấy biết chắc chắn tôi sẽ đến à?“Chú, sao chú biết con đến?” Từ trước đến giờ, không có bất kỳ chuyện gì có thể qua khỏi con mắt sắc bén của ông ấy. 
Hình như chuyện gì ông ấy cũng biết.“Sao chú lại biết hả… chậc… không nói cho con biết đâu.” Tức chết tôi rồi, ông già chết tiệt vẫn giống trước kia, chẳng thay đổi tẹo nào: “Nhân tiện, nói cho mấy con biết, không còn phòng trống, vì vậy hôm nay con chỉ có thể ở chung phòng với Ryoma mà thôi.” Chú Nanjiroh nói với tôi.“Hả? Không phải chứ. 
Nhà chú không phải có 2 phòng trống à? Sao lại nói không còn. 
Đâu phải con chưa từng đến đây đâu.” Đùa hả, sao tôi có thể ở chung một phòng với Echizen Ryoma chứ.“Ông già, đừng nói lung tung. 
Hôm qua vẫn còn phòng trống mà.” Echizen Ryoma nói.“Đó là chuyện hôm qua, hôm nay mẹ con và chị Nanako đã bỏ đồ vào đó, nên không còn trống nữa.” Đúng là một lý do tốt.“...”“...”“Dù sao hai đứa cũng từng ở chung một phòng mà.” Echizen Nanjiroh nói.“Đó là khi còn bé, được chưa?” Tôi nói.“Đó là khi còn bé, được chưa?” Echizen Ryoma nói. 
Bó tay với sự ăn ý thế này.“Ha ha…Hai đứa ăn ý quá nhỉ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-tennis-xuy-tuyet/4574143/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.