Fleur lấy lại tỉnh táo, phát hiện bản thân đang ở một khoảng không xa lạ, tiểu Hoàng tử bối rối
Đây là đâu?
Không gian xa lạ chưa từng đặt chân đến khiến Fleur có hơi sợ, cậu lơ lửng giữa không trung, bay qua bay lại như một linh hồn
Cậu đang ở đâu? Apidae và Yuri đâu? Đâu cả rồi?
Fleur cứ lơ lửng tiến về phía trước một cách vô định, tước mắt cậu là một khoảng không xa xôi, không thể nhìn thấy đích đến. Chẳng biết đi bao lâu, Fleur nheo mắt, thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng nơi đó
Vẫn là gương mặt điển trai đó, vẫn là vóc dáng tuấn tú đó, là người bạn thuở nhỏ của Fleur đây mà!
Nhìn thấy Apidae khiến Fleur vui mừng khôn xiết, vội vàng đến chỗ hắn
"Api! Cậu đây rồi, làm tớ sợ chết khiếp"
Apidae nhìn cậu nhưng sắc mặt khác xa mọi ngày khiến tiểu Hoàng tử hơi khựng lại mà nghi hoặc. Có gì đó không đúng với Apidae đang đứng trước mặt cậu đây
"Api?"
"Đừng có gọi ta bằng cái tên buồn nôn như vậy!"
Fleur sợ rồi, Apidae này thật lạ. Hắn trong mắt cậu là người mạnh mẽ, dịu dàng và chu đáo, càng tốt đẹp chính là hắn sẽ không bao giờ thô lỗ với Fleur. Người trước mắt tiểu Hoàng tử thật xa cách, vừa lạnh lùng vừa khó gần
Đôi mắt hắn hiện lên rõ sự chán ghét, Fleur thân thuộc ánh nhìn hơn bất cứ ai, thuở bé cậu đã luôn sống trong những ánh mắt như vậy, cậu vừa nhìn liền biết đôi mắt kia hiện lên có bao nhiêu chán ghét. Điều đó khiến Fleur sợ càng thêm sợ
"Cậu...Cậu đang nói gì vậy?"
"Tứ Điện hạ! Thần chán phải ở cạnh Người rồi!"
"Cái..cái gì? Api đừng đùa nữa, nó.. nó không vui đâu"
Fleur bàng hoàng nhìn người trước mắt, lần đầu tiên cậu nghe thấy hắn gọi cậu ba chữ "Tứ Điện hạ". Âm thanh giọng nói vừa xa lạ vừa không có kiên nhẫn, Apidae sao có thể nói những lời cách lòng như vậy? Dù có ở trong mơ Fleur cũng chưa từng mơ thới
Hắn nhìn Fleur đầy phần thiếu kiên nhẫn, giọng cũng thúc giục gấp gáp, hệt như chỉ cần ở bên cạnh cậu một giây thôi cũng khiến Apidae cảm thấy ghê tớm
"Tứ Điện hạ! Thần chỉ nói một lần này thôi! Thần chán phải đi chung với Người, bảo vệ Người, chăm sóc Người như bảo mẫu rồi! Tại sao thần phải ở cạnh một người vô dụng, không có năng lực gì để giúp đỡ mình chứ?"
Từng lời nói hệt như gao dăm, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim bé nhỏ của tiêu Hoàng tử. Những lời nói cay độc này lại thốt ra từ người mà Fleur thập phần yêu quý. Con tim cậu đau đớn, nhói lên từng đợt, như muốn bóp nghẹt cậu vậy
"Tớ..tớ.Api à, cậu nói đùa phải không? Cậu không...thể nào nói những lời n-"
"Người đừng lừa dối bản thân mình như vậy. Nhiều năm qua ở bên cạnh Điện hạ, thần cảm thấy vô cũng lãng phsi thời gian, đáng nhẽ thần không nên quen biết Người. Quen thân với Điện hạ là nỗi sỉ nhục, là vết nhớ lớn nhất cuộc đời của thần!"
Fleur triệt để nghẹn ngào, đôi mắt hoa lệ đã tầng tầng làn sương, gương mặt đỏ bừng, nước mắt trực chờ mà tuôn trào. Cậu không dám tin, Fleur không dám tin Apidae sẽ nói những lời gây tốn thương với cậu. Tiểu Hoàng tử luôn biết bản thân không có tài cán nổi trội, tự nhận bản thân là sự sỉ nhục của Hoàng gia. Bất kì ai nói như vậy cậu cũng không cảm thấy đau lòng, nhưng... nhưng người nói lại là người Fleur yêu quý nhất
Là Apidae...Chính hắn đã tự thốt ra những lời này
"Api.. Api ghét tớ.."
"Đương nhiên rồi! Thần vô cùng ghét Điện hạ, thần không muốn chạm mặt Người chút nào"
Fleur cúi đầu nức nở, người trước mặt dường như càng thêm mất kiên nhẫn, chậc một tiếng rõ to thể hiện sự bất mãn cảu mình
"Cậu..cậu chưa từng..hức.. nói như vậy với tớ."
"Lúc trước là thần nhịn, bây giờ thần không muốn nhịn nữa"
Apidae nói xong, còn thuận tay đẩy Fleur một lực mạnh khiến cậu ngã nhào mặc dù đang bay bổng. Fleur cũng không thèm đứng dậy, mặc bản thân bị đẩy như vật cản trở. Trái tim cậu âm ỉ đau đớn, nó đang kêu rằng nó sắp chịu không nối, nó mệt rồi. Chưa bao giờ Fleur cảm thấy tủi thân hơn lúc này, vừa nghẹn ngào vừa lẩm bẩm
"Api..Api sẽ không bao giờ nói như vậy...Cậu ấy ..hức sẽ không bao giờ lạnh lùng với mình... như vậy...Cậu không phải cậu ấy!"
Đúng vậy! Apidae của cậu sẽ không bao giờ tổn thương cậu. Apidae của cậu là người dịu dàng, chu đáo, vừa mạnh mẽ vừa tốt bụng. Apidae sẽ không bao giờ thô lỗ với tiểu Hoàng tử, càng không đẩy ngã tiểu Hoàng tử
Hắn không phải Apidae của Fleur!
Hắn không phải Apidae của tiểu Hoàng tử!
Hắn không phải Apidae của cậu!
Fleur chợt bừng tỉnh, nhìn lại Apidae trước mặt dáng vẻ khó chịu vô cùng. Dáng vẻ này không giống Apidae...
Người này, người trước mặt cậu không phải hắn
"Cậu..Cậu không phải Api!"
"Gì cơ?"
Hắn nghi hoặc nhìn cậu
"Tớ nói cậu không phải cậu ấy! Cậu không phải Apidae! Apidae sẽ không hành xử như cậu, càng không nói năng thô lỗ như cậu! Đồ giả mạo, đừng có dùng hình dáng của cậu ấy mà bôi nhọ cậu ấy!"
Tiểu Hoàng tử gồng mình hét lên đối với cái người tự gọi là Apidae trước mặt. Apidae gương mặt nhăn nhó, theo đó mà dần dần biến mất. Người đã tốn thương cậu là một ảo ảnh!
Áo ảnh biến mất, Fleur kiệt sức, lau khô nước mắt, đan từng ngón tay vào nhau mà cầu nguyện. Cậu cầu nguyện muốn trở về bên cạnh Apidae, cậu muốn trở lại bên cạnh hắn, người hết mực yêu chiều cậu, quan tâm cậu
Làm ơn! Hãy trả cậu về lại nơi cạnh bên hắn
Làm ơn!
Hệt như trong lòng sáng tỏ, giống như có lối đi chỉ lối cho Fleur thoát ra khỏi ảo cảnh đau đớn này
Đôi mắt tiểu Hoàng tử lần nữa nhíu lại, mắt mở dần dần, hàng mi đẫm lệ mà mở mắt. Trong mắt vẫn còn màn sương, lại chớp nhẹ vài cái liền rõ ràng, bên tai là tiếng gọi quen thuộc của người quen
"Fleur, Fleur à!"
"Api."
Cậu nhìn rõ gương mặt hắn, bao nhiêu uất ức, tủi thân không hẹn mà trực trào, thoáng chốc bùng nổ trong lòng
Fleur. Đôi mày xinh đẹp cau lại, hàng mi cũng theo khóe mắt mà nhỏ giọt nước mắt. Vừa rồi hệt như ác mộng, nó ám ảnh con tim của Fleur. Giờ đây thật sự nhìn rõ Apidae, biết hắn mới là người mình cần tìm. Fleur thật tình chịu không nổi, ngôi dậy mặc kệ bản thân đang trong trạng thái kiệt sức mà vòng tay ôm lấy cổ hắn. Nước mắt nóng hổi tuôn trào, ướt áo Apidae
Apidae có hơi sửng người, chẳng biết tiểu Hoàng tử đã có chuyện gì trong lúc ngất đi mà khóc đến đau lòng như vậy. Cậu nức nở như một đứa trẻ lạc người thân, mà đúng là suýt nữa Fleur lạc mất Apidae của mình. Chính vì vậy mà càng khóc càng lớn, thể hiện đầy sự ủy khuất của bản thân, chôn mặt vào lòng người kia hãy còn đang bối rối
Hắn chẳng hiểu gì, chỉ thấy Fleu khóc thật thương tâm, hắn nhịn không được mà đau lòng đến xuýt xoa. Chỉ có thể vừa ôm người vừa vỗ cề bình tâm
"Cậu là Api thật..phải không?"
"Cậu nói gì vậy? Đương nhiên là tớ rồi"
"Api.. hức hức.. sẽ không ghét tớ phải không?"
"Làm sao tớ ghét Fleur được?"
"Ừm"
Lại chôn mặt mũi như mèo của mình vào áo người kia, Fleur có chút nấc cục, yên lặng ôm hắn, bấu chặt không buông, chỉ sợ lỏng tay người kia liền biến mất. Apidae cũng chắng hiểu gì, mặc cho tiếu Hoàng tử ôm mình không nhả, được người thương dính lấy là một cảm giác không tệ, nhưng hắn cứ cảm thấy có cái gì đó khác lạ mà không giái thích được
Thấy cậu cũng không có ý định thả tay, hắn ôm theo tiểu Hoàng tử còn khóc lóc, mang theo tiểu Thụ Linh đã ngất đi từ lúc nào mà đi ra ngoài
Men theo con đường cũ, lần này không còn là một đường dài vô tận nữa, đi một lúc liền có lối ra, xuyên qua ánh sáng của cánh cửa, cả ba trở lại khu rừng có Cây Đại Thụ
Khu rừng hệt như thay da đổi thịt, hoàn toàn là thoát xác. Vẻ thiêng liêng bao quanh khu rừng, vừa tươi sáng vừa hòa nhã, không khí mát mẻ, vô cùng dễ chịu. Sự ô nhiễm cũng không còn động lại, màn sương vây quanh khu rừng cũng dần tan biến
Apidae mang một ngưởi khóc một người ngất vào lại hang chứa bia đá, các tượng đá Thụ Linh không còn sứt mẻ, trông có chút sức sống mặc dù vẫn là cục đá to tướng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]