Tuần mang thai thứ sáu,Thẩm Tinh ói mửa liên tục, người gầy rộc hẳn đi vì không ăn uống đượcnhiều. Thiên Hằng lo lắng liên tục đổi món cho cô, còn nhờ Lạc Ân nấucanh hằng ngày nữa. Nhưng đứa bé này đúng là rất bướng bỉnh, ăn thịtcũng nôn mửa, ăn cá lại càng ói mửa nhiều hơn.
Ngay lúc đó bản thiết kế của Thiên Hằng lại trúng thầu một công trình lớn.Công việc của kiến trúc sư trưởng khiến anh dù rất lo lắng cho vợ cũngkhông thể ở nhà thường xuyên được. Lạc Ân một lần nữa phải sang nhà contrai, trông chừng và chăm sóc cho con dâu.
Đến ngày thứ năm thì Thẩm Tinh gượng dậy, nhẹ nhàng nói với mẹ chồng:
-Con muốn đi làm mẹ ơi!
Lạc Ân đương nhiên không đồng ý. Nhưng bà cũng phải mềm lòng khi nghe con dâu bày tỏ nỗi lòng:
-Bỏ học trò lâu quá không được mẹ ơi! Hơn nữa -Thẩm Tinh cười nhẹ – Con cũng khỏe rồi, cứ nằm ởnhà hoài sẽ ngu người đi đó mẹ. Mẹ cho con đi làm đi mẹ…Mẹ…
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tinh ít khi nũng nịu với mẹ. Mẹ cô thường xuyên bận rộn việc nhà, lúc ba côcó gia đình khác bên ngoài lại cuống cuồng lo lắng và khóc lóc. ThẩmTinh luôn tự nhủ mình phải nỗ lực học tập, làm việc để mẹ vui lòng, mẹtự hào vì đã sinh được một đứa con gái ngoan. Một đứa con gái thật làngoan.
Thật ngoan….
Lạc Ân không kiềm lòngđược trước sự nài nỉ của con dâu. Con bé cũng cần sự nghiệp của riêngmình. Công việc là một phần cuộc sống của phụ nữ, bên cạnh việc lấychồng, sinh con. Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/536024/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.