Từ nhỏ đến lớn, ThiênHằng đều đã quen quyết định mọi chuyện. Từ ba mẹ cho đến đám em út đềukhông hề có một lời phản đối. Quyết định của Thiên Hằng, chưa hề có sailầm.
Anh đã tin – khi làm mộtchuyện gì đó không nên quan tâm đến cách làm và quá trình thực hiện. Thứ mà người ta muốn là kết quả, là thành công. Trong công việc, phươngchâm đó không sai.
Song, có những chuyện kết quả chưa kịp đi tới đích, quá trình đã làm nó bịảnh hưởng mạnh mẽ. Như Thẩm Tinh bây giờ chạy đi trong làn mưa lạnh. Xephóng vun vút, cô lại không tỉnh táo.
Thiên Hằng cũng chạy theo cô.
Anh sợ…Sợ Thẩm Tinh sẽngã nhào trước một chiếc xe nào đó. Cô đang không tỉnh táo. Người đẩyTiểu Tinh vào bước đường này cũng là người nghĩ rằng mình sẽ đem đếnhạnh phúc cho cô.
Có tự tin quá hay không?
Màn mưa càng lúc càng dày đặc. Thẩm Tinh bỗng đứng lại…Cô còn con đường nào để đi nữa? Cuộc sốngbức bối nơi ngôi nhà đó…Nhưng Thẩm Tinh chỉ là một cô gái đã quen đượcbao bọc. Cô có sống nổi trong cuộc sống đầy cạm bẫy này không?
Hay là…
-Tiểu Tinh…
Đằng kia một chiếc xe lao tới. Thiên Hằng hành động theo quán tính nhiều hơn suy nghĩ. Anh ôm gọn lấy cô, kéo mạnh lên lề đường.
-Em làm gì vậy? Em…
-Anh…anh buông ra.
Thẩm Tinh vùng vẫy trongvòng tay Thiên Hắng. Nơi này không phải là Hong Kong. Anh ta có mặt lúcnày chẳng phải ngẫu nhiên. Thẩm Tinh lại nhớ tới những tủi nhục mà mìnhđã chịu. Cô đấm mạnh vào ngực Thiên Hằng, khóc nấc lên:
-Anh….Nhất định là anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/536016/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.