Buổi sáng hôm nay là một buổi hiếm hoi Lạc Ân và Tường Phong đều thức dậy muộn. Nhất là Lạc Ân, cô như một con mèo nhỏ lười biếng vùi trong tấm mền lớn, lưu luyến không muốn rời giường.Đêm qua cả hai chỉ làm có một lần, sau đó ôm nhau ngủ. Nhưng cảm giác sảng khoái lại hơn gấp trăm lần những đêm miệt mài, như hai con thú hoang quấn chặt lấy nhau, đầu chỉ có một mục đích duy nhất, làm sao để nhanh có một đứa con.
Tường Phong mặc lại áo, thương yêu hôn nhẹ lên trán Lạc Ân rồi bước ra ngoài.
-Anh ơi…
Bên ngoài căn nhà nghỉ, Thiên Hằng đang chơi cùng đứa con nhỏ của chị Thạch và một đứa bé trai nữa, có lẽ là người làng chài nên nó đen nhẻm, còn sún răng nhưng cử chỉ lại rất nhanh nhẹn. Thằng bé đem theo một chai nước khoáng, bên trong có rất nhiều ốc.
- Đây là chữ Nhân.
Thiên Hằng dùng que vạch trên mặt cát. Hai đứa trẻ tròn mắt nhìn theo.
-Chữ này em biết. Là chữ “thiên”.
- Tiểu Hải có đi học à?
-Em có đi học. Nhưng em ngốc lắm, có mấy chữ học hoài không thuộc.
-Em giỏi hơn -Đứa bé trai hồn nhiên- Em thuộc được nhiều chữ hơn nó. Em viết được tên em rồi.
Là Trần Đại Dương. Tên gắn liền đặc biệt với miền biển nơi cậu bé đã sinh ra.
-Anh ơi, sao mẹ anh lại đặt tên cho anh là Thiên Hằng?
-Mẹ anh không đặt cho anh. Là ông bà nội anh đặt.
-Thiên Hằng là gì ạ?
-Là tồn tại mãi. Ông bà nội mong anh sẽ mãi vui vẻ. Cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/535983/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.