Trong căn phòng dành cho hai người, Thiệu Tường Phong ngồi trên giường đọc báo, chỉ khẽ ngẩng lên khi Lạc Ân bước vào:
-Ngủ rồi à?
-Tiểu Hằng đóng cửa, gọi thì nói là để cho con ngủ.
Tuy nhiên, Lạc Ân không buồn vì thái độ vẫn còn đầy vẻ đề phòng ấy. Ở chung một thời gian ngắn nhưng cô nhận thấy, Thiên Hằng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Chỉ cần lý giải phù hợp, có tình có lý, nhất định cậu bé sẽ không bài xích. Hơn nữa, từ nhỏ Thiên Hằng đã được đối xử như một “thiên tài” nhỏ, có rất nhiều chuyện bên ngoài cậu bé không hề biết. Để cho Thiên Hằng từ từ tiếp xúc với cuộc sống này, Lạc Ân có lòng tin sẽ làm cho cậu bé lạnh lùng, cô độc kia buông dần chiếc mặt nạ, dần sống một cuộc sống bình thường.
-Em có vẻ rất vui thì phải.
-Vâng…
Thì ra trong suy nghĩ của Lạc Ân, Thiên Hằng lại quan trọng tới vậy. Nhận ra “tín hiệu khả quan” từ cậu bé, mọi nỗi buồn phiền trong lòng cô như tan biến. Kể cả chuyện của Thái Tân.
Thái Tân.
Suy nghĩ của Lạc Ân lại bị cắt đứt. Tường Phong đã kéo cô vào lòng, bàn tay chậm rãi luồn vào bên trong, vuốt ve da thịt Lạc Ân.
-Em nói tối nay không phải là thời kỳ an toàn của em.
-Vâng…
-Vậy chúng ta làm đi….
Đèn vẫn sáng. Lạc Ân vẫn không quen khi từng chi tiết trên cơ thể đàn ông hiện ra rành mạch dưới mắt cô.
-Tắt đèn đi mà -Lạc Ân thều thào lúc Tường Phong xoay người đè cô dưới thân, thúc mạnh- Tôi…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/535970/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.