Sáng sớm không khí trong lành, Tưởng Vĩ Nhân mở cửa sổ, gió nhẹ thổi tới.
Chưa tới nửa giờ, Lương Duy Nặc sẽ phải vào phòng mổ. Nửa giờ nữa. . . . . .
Tưởng Vĩ Nhân nhìn ngoài cửa sổ, ép buộc mình nghĩ về điều tốt. Hắn không có việc gì, nhất định phẫu thuật sẽ thuận lợi, hắn tuyệt đối sẽ vượt qua lần phẫu thuật này .
Hắn phải chịu đựng qua lần phẫu thuật này, bởi vì, cô còn chưa có chuẩn bị mất hắn. . . . . .
"Nhân Nhân." Lương Duy Nặc kêu cô, cảm thấy được cô khẩn trương.
"Thế nào?" Cô quay đầu, cho là hắn muốn cái gì.
"Tới đây." Hắn hướng cô đưa tôi y ra.
Tưởng Vĩ Nhân lập tức đi tới, cầm tôi y của hắn thật chặt.
Lương Duy Nặc khẽ dùng lực, lôi cô hướng về giường bệnh, cô không thể không ngồi xuống.
"Em lên , anh muốn ôm em." Lương Duy Nặc còn nói.
Cô cười cười, nằm lên giường, nằm vào trong lòng hắn.
"Không cần phải sợ. Anh đồng ý với em, nhất định chịu đựng qua cuộc phẫu thuật. Austin là một bác sỹ tốt, anh tin tưởng hắn."
"Ừ, em không sợ." Cô thả nhẹ âm thanh nói.
Hai người chợt trở nên thật trầm mặc, chỉ là ôm thật chặt nhau. Bọn họ cũng không muốn thừa nhận, đây có lẽ là cái ôm cuối cùng, đáy lòng lại đồng thời có dạng ăn ý này.
"Thật ra thì. . . . . . từ nhỏ anh đã biết bơi." Lương Duy Nặc đột nhiên mở miệng, đánh vỡ trầm mặc.
"À?" Tưởng Vĩ Nhân rất kinh ngạc.
"Em hỏi anh cái vấn đề kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-muon-bo-co-be-lo-lem/1536899/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.