Thái độ cương quyết lúc này của Uông Gia Úy, khiến cô lại nhớ đến Lương Duy Nặc.
Lúc đầu, Lương Duy Nặc cũng giống như anh ta vậy, bất chấp tất cả muốn cưới cô.
Đàn ông đều như vậy sao? Lúc muốn, trời có sập xuống cũng muốn chống đỡ lên; lúc không cần nữa, thoải mái xoay người bỏ đi.
“Lúc đầu, Lương Duy Nặc cũng giống như anh vậy….” Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô mới giật mình bản thân lại nhớ đến anh ấy. Đã nói không nhắc đến người đó nữa, nhưng chỉ cần gặp phải một tình huống mới, vẫn sẽ nghĩ đến. Cô than thở, vội vàng nói tiếp: “Thực xin lỗi, em nói không nhắc đến rồi, nhưng vẫn nói tới anh ấy.”
“Em không cần phải nói xin lỗi. Em thực sự yêu anh ta, anh có thể hiểu. Chuyện của chúng ta, sau này hãy nói. Trước mắt, trách nhiệm của anh là khiến em nhanh chóng quên đi Lương Duy Nặc!”
Tưởng Vĩ Nhân cười chua xót, nói: “Giúp em đi, em cũng muốn quên.”
“Anh sẽ cố gắng hết sức.” Uông Gia Úy cười tít mắt lấy trà đã lạnh của cô đổ đi, đổi một ly trà nóng mới.
Anh làm như không có việc gì nhìn xung quanh một vòng, sau đó hướng về phía cô, nhỏ giọng nói: “Em biết vẫn có người đi theo chúng ta sao?”
“Ừ. Không sao, để cho bọn họ đi theo đi. Em mong rằng người trên toàn thế giới này đều biết em với anh ở chung một chỗ. Anh để ý sao?”
“Không sao. Có thể trở thành nam chính trong tin tức tình cảm của em, anh vô cùng vinh hạnh.”
“Phải là em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-muon-bo-co-be-lo-lem/1536896/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.