Tỉnh táo lại sau cơn kinh ngạc, Tưởng Vĩ Nhân không khỏi cảm thấy tức giận với chính bản thân mình. Cô biết rất rõ ràng ý tốt của anh, vì sao không nói ra với anh thật tốt?
Anh đã thử khéo léo tỏ rõ ý nghĩ của mình, cô vì cái gì mà phải dùng những lời sắc nhọn như vậy?
Lương Duy Nặc không phải là cô gì chú bác của cô, không phải là những người từng tổn thương cô, cười nhạo cô, trái tim cô không nên đề phòng anh nhiều như vậy.
Trong hai năm qua, cô đã nếm trải quá nhiều, đối với người khác đã mất đi hơn một nửa lòng tin. Cô học được cách bảo vệ mình, cho nên khi Lương Duy Nặc nói muốn cô dựa dẫm vào anh thì cô biết rõ là anh có ý tốt, nhưng lại cố tình không ngừng suy nghĩ đến mặt trái, không ngừng suy nghĩđến việc—có khi nào Lương Duy Nặc là dùng tiền mua cô hay không?
Ai……
Tưởng Vĩ Nhân cúi đầu, nhìn phần bản thảo mà Lương Duy Nặc vừa mới phiên dịch thay cô—
Anh vuốt ve da thịt như tơ lụa của cô, dục vọng hừng hực nhưlửa đốt, cắn nuốt anh……Tôi thích Vĩ Nhân …..u cốc bí ẩn của cô tràn ra mật dịch đầy hương thơm….. Tôi thích Tiểu Nhân Nhân…..tiếng rên khe khẽ của cô khiến anh mê hoặc, còn muốn nhiều hơn thế……...Tiểu Nhân Nhân đáng yêu của tôi.
Cảm giác cay nóng trong nháy mắt tràn vào hốc mắt cô. Anh làm giúp công việc cho cô, vậy mà vẫn viết vào sự yêu thích đối với cô.
Anh dùng cách hài hước bày tỏ niềm yêu thích đối với cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-muon-bo-co-be-lo-lem/1536884/chuong-3-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.