Không đi xa nhà, không biết đường xá gian nan. Hai ngày sau khi Bùi Thanh Thú rời kinh, buổi tối xung quanh đều không có trạm dịch hay là khách điếm có thể dừng chân nên không thể không ăn ngủ ngoài trời và dã ngoại.
Bùi Thanh Thù còn tốt một chút, ít nhất hắn có xe ngựa rộng rãi để ngủ. Buổi tối ôm lò sưởi tay còn có thể ấm áp mà ngủ một giấc. Lục Tinh Dã cùng sáu hội vệ thì tương đối thảm, không chỉ phải trực đêm mà còn phải chịu lạnh.
Hổ tử sợ Lục Tinh Dã lúc đi đường ban ngày sẽ không có tinh thần nên nửa đêm liền chủ động đổi chỗ cho Lục Tinh Dã vào trong xe ngựa, làm Lục Tinh Dã rất cảm kích.
Nhưng cho dù là như vậy Bùi Thanh Thù vẫn không được ngủ ngon. Ban đêm hắn đều có thể nghe được tiếng của các loài động vật vật, thậm chí còn có mèo hoang bò lên trên nóc xe của hắn, nhảy lên trên cây đi bắt chim, làm Bùi Thanh Thù hai đêm liền không thể ngủ ngon được.
Cho nên lúc bọn hắn thấy được trạm dịch ở huyện Ngư Ninh tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đêm nay cuối cùng cũng có giường để ngủ rồi.
Quy mô của huyện Ngư Ninh không lớn, trạm dịch cũng rất đơn sơ. Nếu như là ngày thường Bùi Thanh Thù nhất định sẽ ngại bẩn. Nhưng vì là tình huống đặc biệt nên hắn cũng không để ý nhiều như vậy, có nước ấm để tắm rửa cho thoải mái dễ chịu Bùi Thanh Thù cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Sau khi ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-moi-ngay-ham-ho-tien-len/1023986/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.