Sáng hôm sau mọi người thức dậy với tinh thần vui vẻ phấn chấn,riêng nó một đêm không ngủ tinh thần uể oải, thiếu sức sống, mắt đã bịbiền thành gấu trúc, còn hắn thì bình thường như không có gì, vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng khó gần đó.
Hôm nay mọi người quyết định đi biểncạnh biệt thự nhà hắn quậy phá. Ngồi xe 2 tiếng đồng hồi để đến biệt thự nhà hắn đối với nó chính là cực hình, xe 6 chổ ngồi nên nó được xếpngồi với hắn làm nó ngồi không dám nhúc nhích động đậy. Miệng thì imthin thít chứ không líu lo như thường ngày, làm mọi người được một phenkinh ngạc.
Thư Kì thấy Thiên Châu như thế thì quay đầu ra ghế sau vươn tay sờ đầu nó, ân cần hỏi han:
- Thiên Châu, em thấy mệt ở đâu sao?
- Dạ, em không sao!
Nó cười gượng, miệng nói dối mà không chớp mắt.
Thấy nó nói không sao Thư Kì cũng không hỏi nữa, vuốt mái tóc bù xù của nó cô mỉm cười dịu dàng nói:
- Thế thì nghỉ ngơi một tí đi, đang phải gần hai tiếng chúng ta mới tới nơi.
- Dạ.
Nó tựa vào ghế nhắm mất lại rồi trở lại bộ dạng trầm tư, trong đầu vẫn là hình ảnh nó và hắn tối qua...
Nó vừa chợp mắt được một lúc thì có người gọi, là hắn, hắn gọi nó dậy vìđã đến nơi. Ngẩn người trong dây lát, nó không nói gì cùng mọi ngườixuống xe, đứng trước căn biệt thự gần biển.
Căn biệt thự màu xanh nước biển trang nhã không quá xa hoa nhưng cũng không mất đi sự quý phái sang trọng của nó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-lanh-lung-va-con-nho-rac-roi/94276/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.