-Này, mày tỉnh rồi à? Mau dậy ăn đi rồi còn uống thuốc
Lờ mờ mở mắt, tôi thấy đầu mình đau nhức, chắc có lẽ là vì chai rượu tối qua. Tôi đang ở đâu? Mọi chuyện xảy ra đều là sự thật sao? Tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao để được gặp em? Tại sao tối qua tôi khôngchết?
Ngồi dựa lưng vào tường, Duy đang ngồi cạnh góc phòng, cổ họng khô rát làm tôi khó chịu
-Sao tao lại ở đây?
-Mày không nhớ gì à? Tối hôm qua mày định tự sát……. Nguyệt Mỹ đã chạy đến đẩy mày ra!
Nguyệt Mỹ! Lại là cô ta! Sau chuyện cắm trại tôi đã đuổi học cô ta vậymà cô ta vẫn không ngừng đi theo tôi. Vì quá mệt mỏi nên tôi không quantâm tới nữa, vậy mà hôm qua…….
-Vậy có bị sao không?
-Cũng may là lúc đó Quân chạy đến lôi cô ta ra, chỉ bị gãy chân thôi (=.=)
Tôi cảm thấy mệt mỏi quá, lúc này tôi nhớ em hơn bao giờ hết, tôi muốnem bên cạnh chăm sóc cho tôi. Nhưng thời gian không thể quay lại được,tôi đau quá!
-Tao đã biết hết mọi chuyện rồi- Duy quay qua nhìn tôi, nói từng lờingắt quãng- Thật ra….. Lúc Bảo Nhi nói chán mày và yêu Quân, tao đã thấy cô ta khóc lúc bỏ đi….. Tao đã tìm hiểu, Lam đã nói cho tao biết…..Nhưng vì Lam không cho tao nói… Nên….
Cảm giác trong tôi lúc này là gì? Tức giận sao? Hay tôi đang hối hận?Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng tôi không còn đủ sức để đứng lên nữa.Chỉ vì một câu nói thôi mà tôi đã tim hoàn toàn, tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-lanh-lung-va-co-nhoc-lanh-chanh/1324528/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.