Giờ về
-Quân đưa Nhi về rồi chờ Nhi một chút nha! Nhi không muốn ở đó nữa!
Quân hiểu bây giờ nó muốn gì, nếu không yêu nữa ở bêncạnh cũng chỉ thêm đau mà thôi. Nên rời đi thì mọi thứ sẽ dễ dàng phaimờ hơn, nỗi đau cũng có thể dễ dàng lắng xuống.
* * * * * *
Đi lướt qua như không nhìn thấy hắn, nó trở về phòngmình để thu dọn mọi thứ. Nó sẽ không bao giờ quên được những đồ vật ởđây. Mọi thứ đều là một phần kí ức của nó, phần kí ức mà ở đó có hắn.Nước mắt lại tiếp tục rơi, dạo gần đây nó cứ khóc mãi như thế, liệu đếnbao giờ nước mắt mới có thể cạn đây?
Xếp đồ vào vali, mọi thứ hắn tặng cho nó, nó sẽ để lại. Chiếc đồng hồ nó sẽ để lại, con thỏ bông nó cũng sẽ để lại….. Không, nó phải mang theo con thỏ bông, chỉ giữ một món thôi, giữ một món để nó có thể nhớ về hắn, để có thể vơi bớt nỗi nhớ…..
Con Pippi cứ chạy đến gối cái đầu lên chân nó, cái đuôi mọi ngày hay ngoe nguẩy nay cũng cụp xuống. Chắc con Pippi biết rằngchủ của nó đang buồn.
* * * * * *
Quân tiến đến chỗ hắn, có lẽ rằng Quân đã quyết định một điều gì đó
-Tôi có chuyện muốn nói với cậu
Vẫn nhìn thẳng về phía trước, hắn không lên tiếng. Bâygiờ hắn không muốn nghe điều gì của kẻ đã cướp đi người yêu hắn cả. Hắnxem thường và hận những kẻ như nó với Quân
Quân vẫn nói tiếp
-Tôi muốn nói với cậu về chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-lanh-lung-va-co-nhoc-lanh-chanh/1324526/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.