Sau khi ăn xong, Quân (giành) rửa chén xong. Quân lại nói là có việc nên phải đi, chào tạm biệt Quân rồi nó lại vào trong. Nónghĩ tới hắn, lúc nãy hắn chưa ăn gì. Tự hỏi liệu hắn có đói không nhỉ? Nghĩ rồi nó đánh liều rót một ly sữa rồi mang lên cho hắn Cốc… cốc….. -………….- im re -Này, anh có ở trong đó không vậy hả? -………….- vẫn im re -Chết ở trong đó luôn đi, bực mình thật!! Nó vừa quay lưng thì nghe tiếng mở cửa, hắn bước ra, mặt lạnh băng -Chuyện gì? -Sao không chết ở trong đó luôn đi Hắn không nói gì, chợt nhìn thấy ly sữa trên tay nó, hắn chợt cười, mặt gian không tả nổi -Hôm nay đầu heo cô sợ tôi đói nên mang sữa cho tôi sao!!! Chợt nó nhìn xuống tay mình. Ừ nhỉ! Tại sao nó lại phải mang sữa cho cái tên đáng gét đó chứ? Bất giác nó đưa ly sữa giấu sau lưng. -Ai mang cho anh chứ! Tôi chỉ…….. chỉ…… à….. chỉ là…… -Chỉ gì mà chỉ hoài, đưa ly sữa đây Nói cùng với hành động, hắn nhào tới giật ngay ly sữa từ trên tay nó.Mặc dù nó đã giữ chặt thật chặt nhưng hắn vẫn cướp được rồi tu hết mộthơi. Nó tức tối nhìn hắn, bực mình thật. Nó dẫm chân rầm rầm xuống đấtrồi đóng xầm cửa!! Kèm theo một câu -ĐI CHẾT ĐI!!!! Cuối cùng lại hết một ngày nữa trong quãng thời gian ngắn ngủi của đời nó Hôm nay học hóa ở phòng thì nghiệm. Trường này có đến những 5 cái phòngthí nghiệm cỡ lớn. Học sinh không làm theo nhóm mà mỗi người tự làmriêng và tất nhiên làm đơn thì khó lấy điểm hơn làm nhóm nhiều. Nhưngchuyện đó đối với nó thì chẳng là gì cả. Đang lò mò thận trọng tìm mấy cái thuốc hóa học để trộn lại mà theo hóahọc gọi là tác dụng chất này với chất khác tạo ra chất mới thì Hoàng(cái tên ngồi bên cạnh nó) lại hất đổ cả lọ axit clohiđric (HCl). Nógiật mình rụt ngay tay lại. Cũng may là không dính lên tay không thìchết mất. Nghe tiếng động bà cô liền chạy ngay xuống. Bả hỏi ai làm chuyện này thì cả lớp lại im bặt rồi bỗng Hoàng lên tiếng -Thưa cô, Bảo Nhi làm đấy ạ. -Sao……. sao…. là bạn làm sao lại nói tôi làm cơ chứ!- nó giật mình, Hoàng đổ tội cho nó -Rõ ràng là bạn làm mà. Tôi còn thấy bạn huơ tay cố ý hất đổ- Hoàng nóidối một cách trắng trợn. Cả lớp cũng hùa theo- Bạn muốn chối hả? Lọ HClcủa bạn đâu? Lọ của tôi vẫn còn đầy đây- Hoàng nói rồi lại đưa một lọ có dán nhãn HCl lên Nó vội tìm nhưng không thấy, trong lúc hỗn độn Hoàng đã tráo của nó rồi. Chết tiệt thật, lại gặp bà hóa vốn gét nó vì nó nữa. Lần này thì nókhông thoát tội được rồi. Ức chết mất thôi, nhưng nó không khóc. Nó nhìn Hoàng đầy tức giận, mặc kệ cho những lời xỉ vã đang vang lên bên tai -MỌI NGƯỜI IM HẾT ĐI!! Quân chạy tới bên cạnh nó, Quân không thể nào chịu đựng được khi nghenhựng lời nói nó như vậy, nhưng Quân không thể nào chứng minh được rằngnó vô tội. Quân chỉ có thể làm vậy thôi -Tôi cho 5s, ai làm thì mau nhận còn không thì đừng trách- hắn từ đâubước tới, mặt lạnh băng miệng bắt đầu đếm – 1…..2…..3…..4….. Và sau đó những tiếng xì xầm lại vang lên “Prince đang làm gì vậy chứ?”… “Rõ ràng là con Nhi làm mà”……. “Nó ỷ được Prince bảo vệ nên nãy giờnhìn cái mặt nó ngang ngang thấy phát gét”… “nhà nghèo mà còn không biết thân biết phận”………… Những câu xỉ vã lại tiếp tục vang lên bên tai -TÔI ĐÃ NÓI IM HẾT ĐI MÀ- Quân lại quát, từ trước đến giờ, đám học sinh chưa ai thấy Quân tức giận như vậy. -Được thôi!! Đã làm mà không nhận- hắn nhìn Hoàng với đôi mắt sắc lạnh-ba của cậu làm trong công ti nhà tôi đúng không? Về mừng cho ông ấy làsắp được nghỉ hưu sớm và cậu cũng sẽ được học trường mới. Nghe hắn nói, Hoàng mắt đầu xanh mặt nhưng vẫn không chịu nhận bởi Hoàng tin rằng không hề có bằng chứng để xác nhận tội mà mình đã làm (do cốý) -Nhưng…… nhưng hội trưởng…… tôi không có làm…. là cô ta làm mà -Chắc chứ?? -Ch…….chắc Nói rồi hắn lôi ngay cái điện thoại của mình ra. Nhắn tin cho Tuấn,trong trường này, bất cứ chỗ nào cũng có camera mật. Chỉ có hội trưởng,hiệu trưởng và những người quan trọng mới biết được còn thầy cô, các học sinh khác thì không ai biết cả. [Nối lại đoạn video cách đây 10” ở phòng thí nghiệm 1 vào điện thoại của tôi ngay] Tuấn là một người rất thông suốt về máy móc, chuyện này không hề khó.Chỉ cần cắt đoạn video đó và gửi qua là xong. Sau vài phút đoạn video đã được chuyển đến máy hắn. -Bây giờ thì nhìn cho kĩ đây!! Đưa điện thoại ra trước, mọi con mắt chăm chú nhìn vào, từng cảnh đềudiễn ra rõ ràng và Hoàng không còn gì để nói nữa, cầu xin Phong rằngmình sai nhưng đã muộn. Chắc chắn rằng chuyện này là do Thảo Trang sai khiến, nhưng hắn không có bằng chứng để buộc tội Thảo Trang, vì vậy nên hắn sẽ cho Thảo Trangthấy hậu quả cho những việc làm ngu ngốc của mình và rõ ràng rằng nhữnghậu quả đó ngày càng tăng. Đầu tiên là đuổi học ba ngày (làm theo luật),sau đó là đuổi học luôn và bây giờ thì gia đình của Hoàng sắp lâm vào tình trạng khủng hoảng kinhtế và đứa con trai bị thất học. Như vậy chứng minh được là nó không có tội. Nó vui vì hắn đã giúp nó,khẽ đi lại chỗ hắn nó “cảm ơn” nhỏ xíu, không biết hắn có nghe đượckhông. Nhưng chắc chắn là nghe được vì hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai nó -Để trả ơn thì ra về sau khi “trực” ở kháng phòng xong thì đợi tôi ở cổng trước. Vậy đi!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]