Vừa nghe Nguyệt Mỹ dứt câu, mặt nó tối xầm lại, bắt đầu nhăn nhó.
-Này, mọi người đừng nói với tôi là đi cái đó nha!!!
-Không đi đâu!!- Mi, Lam đồng thanh, sắc mặt cả hai cũng dần đổi từ trắng sang xanh
Con bé Nguyệt Mỹ vừa nghe thế lại rối rít năn nỉ Mi, Lam. Mặc cho con bé năn nỉ nhưng là Mi, Lam không chịu, may quá…….. Gì vậy chứ??? Tên Duyvà tên Long cũng vào cuộc rồi, cả hai tên đang nhào tới giở giọng tìmmọi cách để Mi, Lam chịu vào cái nơi hắc ám đó. Hai tên này có ý đồ gìđây. Thấy vậy nó vội tiến tới.
-Nè, nè, hai người làm gì vậy, đừng có mà dụ dỗ tụi nó, không đi là không đi mà!!
Mặc cho nó nói, hai tên kia xem như “gió thoảng mây bay” ăn nỉ ỉ ôi, rồi sau đó thủ thỉ gì vào tai hai cô nàng, ngay sau đó cả hai liền gệt đầu. Nó trố mắt. Nhất định không chịu đi, mặc dù đã mua vé nhưng nó khôngbao giờ đi vào cái chỗ quái dị đó đâu. Dẫu biết rằng đó là đồ giả thôi,nhưng thật sự là giả một cách kinh hãi.
Ngồi ăn vạ ở trước cổng lâu đài mặc kệ cứ để cho mọi người vào trong. Quân tới chỗ nó nhẹ nhàng nói
-Mi không đi hả?
-Ừ, không đi, không đi
-Vậy thì Quân ngồi đây với Nhi.
Nó không nói gì, tự dưng lại thấy khó chịu trong người. Vì nó mà Quânkhông được vào trong chơi, thà Quân cứ vào đi rồi nó ngồi đây cũng được. Nhưng nó biết là cho dủ đuổi như thế nào, nói như thế nào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-lanh-lung-va-co-nhoc-lanh-chanh/1324481/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.