-Đi đâu đó?- hắn hỏi
-Đi đâu kệ tôi
Rồi nó chạy lên chỗ Lam và đẩy Lam xuống chỗ nó cứ như là tránh "tà", càng nhanh càng tốt
-Tôi muốn cô ta ngồi ở đây- hắn lạnh lùng
-Tôi không thích ngồi chỗ đó, với lại lúc nãy anh nói tôi không đượcngồi ở đó mà, sao bây giờ lại bắt tôi xuống chứ- nó phản bác
-Nhưng tôi nghĩ lại rồi- rồi hắn quay qua Lam- cô lên đi và kêu cô ta xuống đây
"Ôi ôi, đúng là hám trai mà" nghe hắn nói là Lam nghe theo răm rắp, chạy lên đuổi nó đi.
-YA.... Mày được lắm, được thôi, Nguyễn Hoàng Bảo Nhi tao không ngồi ở đây nữa, tao kiếm chỗ khác- nói rồi nó ôm cặp chạy đi
Nhưng.... thất bại hoàn toàn, mọi chỗ mà có bàn trống nó đều không ngồiđược vì... dường như ai cũng nghe thấy những gì hắn nói và.... không dám làm trái lại
Thế là nó ngậm ngùi ôm cặp về chỗ cũ mà trong lòng nước mắt đang chảy ngược.
Nó về chỗ mà không quên lườm hắn một cái sắc lẽm. Còn hắn chỉ mỉm cười,cái điệu cười nữa miệng mà muôn đời nó không bao giờ thay đổi quan niệmvề nụ cười đó (đó là nụ cười của những tên đểu cáng, du côn và tâmhồn.... không trong sáng)
"Cái tên đểu cáng, đáng gét, tôi nguyền rủa anh, ra đường thì bị xe cán, đi thì bị té đập đầu gãy cổ,.....(~.~!)- nó đang lầm bầm **** hắn thìnghe tiếng thì thầm vào tai nó
-Cô chết chắc với tôi rồi, dám đụng vào Trần Lam Phong này sao, chuẩn bị tinh thần đi.
Nghe câu nói đó, nó chợt rùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-lanh-lung-va-co-nhoc-lanh-chanh/1324437/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.