“Ơ hơhơ, sao cậu ấy lại nhìn mình như cái kiểu thù kiếp ngàn năm vậy?”
Shin là thuộc vào loại người hay để ý biểu cảm trên khuôn mặt người khác, dĩ nhiên...cái ánh mắt chẳng có tí gì thiện cảm của Lyly cũng được thu hồi vào tầm nhìn của cô.
- Thôi thôi được rồi, mấy cậu ăn uống gì? Mình đi mua – Như cảm nhận được không khí bị trầm xuống, Jun nhanh nhẹn hỏi ý kiến từng người.
- À, cậu mua cho mình...
- Anh Jun, mua dùm em ly nước dâu nha! – Thấy Shin nói lấp la lấp lơ giữa chừng, không chừa cơ hội cho cô nói hết câu, ả đã ôm chặt kín cánh tay anh mà chen vào họng Shin tranh giành địa vị như sợ ai đó cướp mất cái gì của mình.
- À...ừm...mình nước...
- Với một phần sanwich nha anh – Lại một lần nữa cắt đứt câu nói lấp lửng của Shin, đây không phải là vô tình, mà chính là cố tình. Chắc chắn ai cũng tưởng cô ta vô tình thôi bởi vì cô ta đang đóng kịch quá hay, quá chuẩn để được vào nghề diễn viên trong tương lai sau này. Một phần là giọng Shin quá nhỏ, Lyly sẽ chiếm được ưu thế này nếu giả bộ không nghe được giọng tí tẹo đó và chen ngang vào giữa, sẽ khiến người khác nghĩ là không cố tình.
- Mình nước cam với hamburger loại nhỏ, cám ơn – Mun vừa nói xong lại quay ra liếc Pin, tiếp tục bêu xấu nhau.
- capuchino, nước chanh và hai phần cơm trứng – Nó lạnh giọng, nói làm sao cho ngắn gọn nhất. Hiển nhiên, nó gọi nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-lanh-lung-va-co-nang-bang-gia/54617/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.