Sau khi nghe một trận giáo huấn của Yang cả hai người biết rằng trong lòng Yang rất tức giận vì lo cho hai người họ. Chưa có ngày nào mà hai huynh muội lại về trễ như vậy.
Cả hai bị Yang bắt đứng úp mặt vô tường, hai tay xách nước. Kang đứng càu nhàu: "Tại muội đó!", "Được rồi, tại muội được chưa! Nhưng sự tò mò đó là tốt chứ có phải xấu a." Kang quay mặt qua hương khác phồng má giận dỗi. "Mỏi thật!" Kang lén lút hạ xô nước xuống một lúc. Nhìn quay ngoắc thấy vẻ mặt âm hiểm cười gian của Mặc Chi.
"Muội... muội...muội nhìn ta làm cái gì?", "Kang dường như hiểu ra cái gì đó ở đây rồi lén lút đút lót, "Muội muốn cái gì ta sẽ kể cho muội nhưng không được nói cho Yang là ta hạ xô nước!", "Được rồi! Là huynh tự cầu chứ ta không ép nga."
Mặc Chi không cần suy nghĩ liền nói: "Muội bây giờ muốn tu luyện làm pháp sư, kiếm sĩ, luyện dược sư! Còn triệu hồi sư khi nào có cơ duyên ắt hẳng được a." Mặc Chi cười cười nói, Kang thì xém cười vỡ bụng vì nghĩ Mặc Chi nói đùa nhưng khi nhìn lại vẻ mặt Mặc Chi thì nàng muốn chắc chắn sẽ cố chấp làm tới cùng. "Được rồi, ta sẽ dạy muội về luyện dược, còn kiếm kĩ hay pháp sư chắc phải nhờ Yang tỷ hoặc trưởng lão dạy cho ngươi a.", "Được!"
Mặc Chi cười rạng rỡ. Kang thì nhìn nàng trong lòng hắn nghĩ tại sao nhóc bốn tuổi này lại thật là khiến người khác không rời mắt đi được! "Nhớ, ta dạy thì sẽ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-la-nu-nhi-trieu-hoi-su-nghich-thien/186522/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.