Chương trước
Chương sau
Gương mặt tên quân sư nổi chút tơ máu, nét mặt vô cùng giận dữ đến nỗi bốc khói đen. Tay hắn run rẩy chỉ vào Mặc Chi đang ngồi trên đống xác chết rồi nói: "Thì ra... thì ra là ngươi! Chính ngươi năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch mà ta dày công sắp xếp. Ngươi... ngươi... đáng chết!", nét mặt hắn u ám một cách kì lạ, hắn lấy ra từ ống tay áo một lọ thuốc đỏ thẩm rồi uống một hơi. "Mặc Chi, hắn xài hàng lậu kìa!", Huyền Ly cũng khá kinh ngạc bảo Mặc Chi nhìn xem. Mà vốn dĩ công thức đó vẫn chưa đến mức hoàn thiện nhưng công dụng thì lại hiệu quả. Mặc Chi nhìn thấy hắn đút lọ dược vào miệng thì nàng cắn móng tay rồi nói tỏ vẻ nghiêm trọng "Đáng ghét! Do công thức của ta chưa hoàn thiện nên bây giờ nó cũng như thực phẩm chức năng bình thường. Nhưng mà khi công thức đó của ta hoàn thiện thì... ta cũng không biết nó ra cái giống gì nữa."
"Trời!", Huyền Ly đỡ trán. "Khà khà, trước khi thuộc hạ của ta chết thì hắn đã gửi cho ta sản phẩm của hắn mà gốc chính là dược của ngươi. Chắc ngươi tức giận lắm nhỉ?", hắn đắc ý cười vào mặt Mặc Chi rồi dùng tay gạt đi nhưng giọt dược còn thừa nhưng câu trả lời của Mặc Chi lại đi trái ý của hắn. "Có gì đâu mà tức giận, ba cái thứ hàng fake đó ta không quan tâm, mà thứ ta quan tâm chính là tên chế dược xấc láo nào dám chế dược lại không hề có tâm.", Mặc Chi xoa cằm rồi nói.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?", tên Đại Đầu cầm đao chỉa về Mặc Chi quát lớn. "Tên đầu đất như ngươi có nói trăm ngàn lần cũng không hiểu được đâu nhỉ?", thanh đao của tên Đại Đầu bỗng nhiên bị vỡ vụn, ánh mắt lạnh lùng của Huyền Ly dường như xuyên qua trái tim hắn làm tim hắn như dừng đập một hồi. "Sở dĩ ta nói là công thức của ta chưa hoàn thành vì nó còn thiếu hai mươi ba phần trăm hiệu quả nhưng hai mươi ba phần trăm đó ta vẫn chưa làm thí nghiệm nên cũng chưa biết thành phần là gì. Còn thứ hàng fake của ngươi uống ban nãy thì độ chính xác của nó chỉ có bốn mươi ba phần trăm mà còn lẫn tạp chất còn thừa. Tóm lại là nó thấp hơn của ta rất nhiều, hiệu quả chắc cũng không ra sao.", Mặc Chi vẻ mặt có chút mờ nhạt, tên quân sư nghe Mặc Chi nói vậy ban đầu còn có chút không tin nhưng theo như Mặc Chi nói thì tên chết tiệt kia hắn đã cho cái thứ quỷ gì đó vào rồi, bây giờ hắn có chút đau đớn. Lớp da đỏ bừng ngứa ngáy, hắn đau đớn và bắt đầu gãi thật mạnh. Khắp người hắn chảy máu rồi các tế bào bắt đầu xảy ra hỗn loạn nhưng muốn bung ra khỏi người hắn. Tứ chi phát đầu phát triển với tốc độ khủng khiếp. Sau khi tiến hóa, hắn trở thành một sinh vật vô cùng kì dị. "Mặc Chi, chuyện này...", Huyền Ly nhìn qua Mặc Chi rồi nói.
"Phư phư, đúng là tại liệu quan trọng, phải ghi chép lại mới được.", Mặc Chi vẻ mặt thích thú ghi lại hết toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối. "Cái đêm ta đến hoàng cung, khi trở về phòng phát hiện một lọ dược đã biến mất. Ban đầu ta nghĩ nó cũng không quan trọng vì nó là sản phẩm chưa hoàn thành, không có công thức thù không thể chế ra được bởi vì nó là do ta tình cờ nghĩ ra khi ở quê nhà."
"Ngươi... nói... cái... gì.", tên quân sư bây giờ đã biến thành quái vật rú lên âm thanh ớn lạnh. Hắn cắn ngón tay lấy máu vẽ ra một trận đồ phứt tạp. "Cái này nhìn quen lắm! Ta nhớ rồi, chính là cái ở nhà giam đó Mặc Chi!", Huyền Ly nhìn hình vẽ của hắn thì liền nhận ra cái bùa dán ở cửa ngục để nhốt mấy con thây ma. "Chắc các ngươi không ngờ có ngày ta sẽ dùng mấy con rối hôi hám này để đưa các ngươi xuống âm ti mà nhỉ? Ha ha ha ha! Ặc!", hắn cười lớn rồi đau đớn phun ra máu đen mà nó còn có độc.
"Nguy rồi, nguy rồi! Hắn ta sắp động thủ! Mọi người cẩn thận, phòng thủ!", Đội trưởng của các đội theo chỉ dẫn của ngũ trưởng lão lùi vào trung tâm kết giới. Huyền Ly và Mặc Chi thì vẫn thản nhiên đứng đấy để xem hắn sẽ bày trò gì. "Nè, ngươi không vào là sẽ chết thật đó!", một học viên thấy Huyền Ly còn đứng yên bất động thì liền kéo lấy tay áo định lôi Huyền Ly vào trong "Nhân loại thật phiền phức!", Huyền Ly phất tay áo hất hắn vào bên trong kết giới bảo vệ rồi tiến đến chỗ Mặc Chi. "Điên thật rồi! Điên thật rồi!", cảnh tượng xảy ra trước mắt họ là một đám xác sống bò dậy từ mặt đất. Kể cả đám xác chết bị Mặc Chi giết khi nãy cũng biến thành xác sống bắt đầu nỗi cơn thèm khát xông về phía kết giới. Kết giới bỗng chốc bị cắn xé và dần dần tan vỡ. "Chết tiệt! Chúng ta phải chiến đấu thôi! Tất cả bắt đầu bày trận.", ngũ trưởng lão thấy tình hình vô cùng căng thẳng liền rút kiếm chuẩn bị chiến đấu. Nghe ngũ trưởng lão ra lệnh chỉ có học trò của ông và một số học viên dám đứng ra chiến đấu. Số đông còn lại thì e dè kinh sợ cái chết. "Chúng ta quyết sinh tử một trận với bọn chúng! Sư phụ, xin người hãy dẫn dắt chúng con!", Hữu Thanh Đằng và nhóm học viên quyết sinh tử cũng với ngũ trưởng lão đồng lòng như một. "Xin ngũ trưởng lão hãy chỉ huy chúng đệ tử.", nhóm học viên hô to. "Ngũ đệ cứ yên tâm! Chúng ta sẽ triệu hồi kết giới một lần nữa, đệ và các đệ tử hãy ráng cầm chân cho chúng ta, chỉ một lúc thôi cũng được.", sau khi nghe đại trưởng lão nói xong thì ba người còn lại liền gật đầu đồng ý. Bốn bị trưởng lão lại bắt đầu triệu hồi một kết giới mới. Ngũ trưởng lão dẫn dắt một đội quân nhỏ ra rìa của kết giới rồi bắt đầu chia lại tổ đội.
"Hỡi những kẻ đang sợ hãi cái chết kia, nếu các ngươi muốn sống thì hãy đầu quân qua bên ta! Ta hứa sẽ cho các ngươi sức mạnh và bảo toàn sinh mạng cho các ngươi! Các ngươi cũng thù ghét tên Mặc Chi kia lắm mà nhỉ? Ta sẽ cho các ngươi sức mạnh để mà tiêu diệt hắn.", tên quân sư bây giờ đã chính thức tiến hóa thành một con quái vật vô cùng gớm ghiết. Nhưng lời nói hắn cư như là thôi miên vậy. Từng lớp, từng lớp người bắt đầu trong kết giới xông ra bên ngoài mà không ngại làm tổn thương đồng môn. Số người ra ngoài kết giới có một số ít thì bị xác sống tấn công rồi cũng hóa thành xác sống. Số còn lại thì đầu quân cho Huyết Lệ Lâu một cách đông đảo. Từng người, từng người một khoác lên chiếc áo mang biểu tượng của Huyết Lệ Lâu. "Đáng chết! Bọn họ thì ra lại là những kẻ tham sống sợ chết như vậy.", Du Huỳnh cắn răng vừa nói. Ngũ trưởng lão lắc đầu đặt tay lên vai Du Huỳnh rồi nhẹ giọng mà nói rằng: "Phàm là con người thì ai cũng sẽ tham sống sợ chết là lẽ thường tình. Con tức giận cũng là lẽ đương nhiên, ta cũng rất tự hào vì có các con là đồ đệ của mình.", nói xong thì ngài ấy cười một cách đầy tự hào rồi trở về thế phòng thủ.
"Mặc Chi đâu rồi?", "Mặc Chi chuẩn bị đại khai sát giới rồi đừng hỏi nữa lũ nhân loại phiền phức.", câu nói của Huyền Ly khiến cả khiến cả đám người đơ một hồi. Cái gì mà đại khai sát giới, hắn có nói xạo không hay là mình nghe lầm. Với sức của Mặc Chi mà đòi đại khai sát giới ư? Nói đùa thôi mà đúng không?
"Huyết trận, tứ phương kết giới. Khai!", một nguồn năng lượng được phóng thích tạo thành một kết giới tứ phương kết tinh lại thành một kim tự tháp đồ sộ vô cùng rắng chắc. Mặc Chi đứng trên Yêu Nguyệt Cơ vẽ bùa chú bằng chính máu của mình rồi tạo nên một lớp kết giới bao bọc kết giới của Bách Thường nói theo nghĩa khác thì nó giống như một lồng giam vô hạn không thể thoát ra bên ngoài. Lũ xác sống đâm đầu vào kết giới của Mặc Chi sẽ trở thành vật tế cho lần triệu hồi xác sống tiếp theo.
"Cái quái quỷ gì thế này, binh đoàn xác sống của ta cứ như thế mà bị tiêu diệt ư?", tên quân sư quái vật chỉ có thể trố mắt mà nhìn binh đoàn của mình bị kết giới của Mặc Chi nuốt trọn. "Ta không cam tâm! Ta không cam tâm!!", hắn hét lên rồi giải phóng ám nguyên tố từ cơ thể quái dị của mình. Một tên thuộc hạ bị hắn lôi cổ tới rồi ăn thịt. Hắn ra lệnh cho tên Đại Đầu và toàn quân truyền năng lượng qua cho hắn. Hắn quyết tâm phải xé xác cho bằng được Mặc Chi. Từ đằng xa bỗng nhiên có một tiếng la thất thanh "Báo!!! Báo cáo thủ lĩnh.", một tên hớt hãi chạy về phía Đại Đầu, hắn thở dốc nói tiếp: "Ngải, Ngải Toa bị sang bằng mất rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.