Mặc Chi từ ngày hôm đó thì luôn suy tính tất cả mọi thứ ngay cả tình trạng xấu nhất cũng có thể xảy ra mà có thể nàng cũng không đoán trước được nên phải suy nghĩ bô cùng cẩn thận.
Hai nước là hàng xóm láng giềng, đường giao thương thường sẽ là đường biển và sản vật trao đổi là vải lụa hoặc là khoáng sản, thảo nguyên thì chắc chắn thứ không thể thiếu chính là ngựa. Chúng là phương tiện di chuyển quan trọng và họ sẽ cần lương thực và vải vóc. Đối với người ở đây thì tu luyện chính là điều tất yếu nên chắc chắn sẽ cần rất nhiều khoáng sản. Một là để chế tạo vũ khí chiến tranh, hai là tu luyện để lấy thành tựu nên lực lượng cường hãn hơn những kẻ sống ở cao nguyên kia nhiều.
Mấu chốt ở đây là cô công chúa kia, gả qua đây coi như là vật trao đổi giữa hai nhà vua cũng như những người ở đây một lời hứa tuyệt đối sẽ không tạo phản. Nhưng mà cô ta qua đây là không nguyện ý mà là muốn dùng một cách khác để giao hữu giữa hai nước. Đó cũng là một quyết định thông minh cho bản thân một lối thoát.
"Ta phải giải quyết vụ này ngay trong ngày mai rồi còn về đại lục Cốt táng làm đại sự. Vụ này cứ tính vậy đi, bên kia chịu thiệt chút cũng chẳng sao.", Mặc Chi cứ nói như vậy rồi thổi tắt nên trở vào giường đánh một giấc đến sáng hôm sau.
Buổi sáng.
"Ai là Mặc Chi ra đây có điều cần thống báo.", một vị thái giám cùng hai ba tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-la-nu-nhi-trieu-hoi-su-nghich-thien/1482965/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.