🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hôm sau.Duỗi lưng một cái, ân, đã lâu không cóngủ ngon như vậy! Thật thoải mái a! Mở ra hai mắt mông lung, thấy Phongđang chống cằm nhìn tôi, tôi sửng sốt một chút, mới nhớ tới tối ngày hôm qua anh và tôi cùng nhau ngủ, mặt đột nhiên đỏ lên. Anh cười đem tóccủa tôi đẩy đến sau ót “Chào buổi sáng” .

“Chào buổi sáng” vừa nói vừa khẩn trương rời giường, chạy như bay vào phòng rửa mặt, bên ngoài truyền đến tiếngcười lớn của Phong.

Rửa mặt xong sau, người làm đã chuần bịxong bữa sáng, đơn giản ăn xong bữa sáng, Phong nói muốn đi “Huyết Phệ”xem một chút, anh không cho tôi rời khỏi tầm mắt của anh, liền đem tôitheo. Một đường lái xe dọc theo vùng ngoại thành đi, đi đến một nơi là 1 thôn trang nhỏ gần với thành thị, nói là thôn trang nhỏ, lại khônggiống, nói giống thôn trang là vì bây giờ là lúc người người ra đồng,ngay cả tiếng kêu hay tiếng cho sủa cũng không có, hơn nữa, muốn làmnông cần phải ra khỏi cửa sao, nhưng là trước mắt thôn trang này mộtbóng người cũng không có, hết thảy quá mức an tĩnh cùng quỷ dị! Tôi lôikéo tay của Phong, đem ý nghĩ của tôi nói cho anh biết, anh cười véo mũi của tôi “Nghĩ gì thế, nghi ngờ có nguy hiểm nhìn xem có gì không, tớkhông phải nói dẫn dẫn cậu đến ” Huyết Phệ “Ư, cậu đã nhìn thấy đámngười xã hội đen làm nông hoặc là dậy sớm chưa?” Tôi bừng tỉnh đại ngộ!Anh chạy xe về phía trước, quẹo trái quẹo phải, rốt cục dừng ở một cáinhà kiểu Nhật cũ kỹ, tôi đang muốn đẩy cửa ra, Phong kéo tôi lại “Cẩnthận, trên cửa có cài bẫy” lấy ra một tờ thẻ, đặt ở vị trí cạnh cửa“Tích” một tiếng, cửa tự động mở ra, ngất, thoạt nhìn cái cửa bìnhthường như vậy, lại còn có bẫy, còn dùng máy cảm ứng thẻ tân tiến nhưthế! Nếu là người không biết tới đẩy cửa, không chết mới là lạ! Tôilòng vẫn còn sợ hãi nghĩ.

Mở cửa đi vào. Mặc dù đã là cuối mùa thu rồi, nhưng trong viện như cũ có cây xanh có hoa tươi! Dọc theo 1 đoạnđường lót đá ngắn, đi đến trước bậc thang, cửa đột nhiên mở ra, ra ngoài là một người đàn ông mặc kimônô, người này chính là người ngày đó điđón chúng tôi Trương Hoa khom lưng 1 góc chín mươi độ “Bang chủ” đứngdậy làm tư thế mời, chúng tôi cỡi giày xuống ngồi vào tấm đệm nhỏ! Từlúc chúng tôi đến nơi này, bọn họ đã biết, cho nên hiện tại ở bên trongphòng tụ tập 1 đám người nòng cốt của “Huyết Phệ” ở Nhật Bản, chỉ có tôlà người ngoài, nhìn bọn họ hình như muốn thảo luận đại sự, ghé vào bêntai Phong nhỏ giọng nói ” Có muốn tớ tránh một đi 1 lúc không” Phong đối với tôi lắc đầu, ý bảo tôi an tâm ngồi. Nhưng là ngồi ở chỗ này thậtnhàm chán nga! Tôi lặng lẽ giật giật tay áo Phong. Anh nghiêng đầu không tiếng động hỏi tôi có chuyện gì, tôi dùng khẩu ngữ nói “Thật nhàm chán, tớ muốn ra ngoài đi dạo” suy nghĩ 1 chút, gật đầu, đem một cái thẻ giao cho tôi “Đừng đi xa, cẩn thận một chút” gật đầu, đối với mọi ngườiđang ngồi gật đầu như xin lỗi, đi ra cửa, thật ra thì ở bên cạnh anhkhông nhàm chán chút nào, chỉ là có người hẹn tôi đi ra ngoài mà thôi,từ lúc vừa vào cửa, tôi đã cảm giác được một đôi mắt cực nóng luôn nhìntôi, theo ánh mắt nhìn qua, là một cô bé trẻ tuổi ngồi ở trong góc, bộdáng tinh xảo, ánh mắt quyến rũ câu hồn, chẳng qua là khi nhìn tôi, ánhmắt có chút khác thường. Chải lại tóc mai chỉnh tề, người mặc ki-mô-nôthêu hoa màu trắng nhạt, nhìn ra cô rất chú tâm trong việc chọn trangphục, toàn thân rất mâu thuẫn, thanh tú xen lẫn đẹp đẻ, xinh đẹp xen lẫn quyến rũ. Nhưng đặt ở trên người cô cũng rất hoàn mỹ, hơn nữa, cô thoạt nhìn rất ôn nhu hiền lành, trên mặt luôn mỉm cười mê người. Không làmcho người ta có cảm giác là cô gái hay làm ra vẽ, hẳn là đại đa số cácchàng trai đều thích mẫu phụ nữ như vậy! Không biết, anh có thích không? Nghĩ đến , trong lòng đột nhiên rất khó chịu, liền dùng hoa cỏ venđường làm nơi trút giận “Những hoa cỏ này cũng không có trêu chọc cô đi” đột nhiên một cô gái Nhật Bản dùng tiếng Trung nói, cười cười xuấthiện, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người tới là ai. Nghe ratrong giọng nói của cô có phần giễu cợt, quay đầu lại lạnh lùng nhìnanh, cô gái này hẳn là bởi vì cô là bạn của Phong nên mới đối với cô như vậy chăng! Lúc này cửa giấy mở ra, Phong cùng một nhóm người đi ra, tôi cố ý từ bên người cô chạy lên trước thân mật kéo tay Phong, làm nũngnói “Phong, tớ đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi! Có được hay không”(anchan: ai nha em nó trẻ con ghê cơ) cô gái nhỏ này tại sao, làm saođột nhiên biến thành như vậy, sẽ không ngã bệnh chứ, đưa tay sờ sờ cáitrán của cô, không có nóng rần lên a. Đem tay Phong đẩy ra, nhưng thấycô gái kia khóe miệng cười nhạo, hừ! Tức chết tôi đi! Hất ra tay củaanh, xoay người hướng phía ngoài chạy đi. Làm sao vậy, đây là! Vội vàngđuổi theo trước. Phía sau đoàn người thấy vậy cũng tự động biến mất, chỉ có cô gái Nhật Bản kia còn đứng nguyên tại chỗ xem chúng tôi.”Tớ nóiĐại tiểu thư, cậu làm sao vậy, làm sao lại mất hứng rồi, người nào chọcgiận cậu” Phong từ phía sau lôi kéo tôi. Tôi quay đầu lại nhẹ nhàng đẩyPhong ra, làm nũng nói ” cậu, chính là cậu, hừ” .

“Tớ làm sao. Tớ không có làm gì chuyệnxấu a” Phong oan uổng giải thích, lúc này, cô gái Nhật Bản kia đột nhiên ngắt ngang lời của chúng tôi, dùng tiếng Nhật đối với Phong thân mậtkêu lên “Phong ca ca, ông nói anh thật lâu không tới Nhật Bản rồi, khóđược mới tới một lần, bào anh đến nhà chúng tôi ăn cơm” Cô gái Nhật Bảncho là tôi nghe không hiểu tiếng Nhật, khiêu khích nhìn nhìn! Hừ, côbiết chúng tôi đang nói cái gì sao? Tức chết cô! Nghe lời của cô ta, tôi ngược lại cười, kéo cánh tay Phong “Phong, vị mỹ nữ kia là ai a, khônggiới thiệu một chút sao?” Dùng tiếng Nhật chính gốc nói, Phong khônggiải thích được tôi sao đột nhiên lại dùng tiếng Nhật, sau mới phản ứng“Nga, em ấy là người của gia tộc Lưu Xuyên, Lưu Xuyên Anh, là em gái của tớ” cô lại nói tiếng Nhật. Thì ra là anh vẫn đem cô như em gái a, lộ ra một nụ cười khổ, “Tớ 3 tuổi đến 9 tuổi cũng là sống ở Nhật Bản, nhà của chúng tớ ở vô cùng gần, em ấy khi đó suốt ngày đi theo phía sau tớ, võthuật nhập môn của em ấy cũng là tớ dạy đấy ” Phong kiêu ngạo nói, mãymay không biết giữa 2 chúng tôi có 1 chút không thích hợp. Thì ra là bọn họ là thanh mai trúc mã a!”Chỉ là em gái thôi sao” tôi dùng tiếng Trung hỏi Phong, Phong nghi ngờ gật đầu “Đúng vậy a, làm sao vậy” kỳ quái,hai người kia làm sao vậy, thật là kỳ quái “Anh, làm sao vậy, làm saosắc mặt khó coi như vậy a” Phong nhìn Anh ân cần nói, sắp xếp lại tâmtình, em gái thì em gái, sẽ có 1 ngày cô sẽ khiến anh phải thay đổi ýnghĩ đối với cô, cô sẽ không làm em gái của anh, cô muốn làm vợ của anh, vĩnh viễn ở cùng 1 chổ với anh, (anchan: eo, bé này có khi nào là tiểutam hok ta?) tâm tình khôi phục, sắc mặt cũng tốt chút ít, ngẩng đầuchống lại ánh mắt của Phong “Không có a, em rất khỏe, Phong ca ca, đếnnhà em nha ” ” đúng rồi, Phong ca ca, anh còn chưa có giới thiệu với emvị tỷ tỷ này đâu” cố ý gọi tỷ tỷ thật là mắc ói, tỷ tỷ, ý nói tôi rấtgià sao?

“Nga, đúng nga, cô ấy gọi Băng Thần, là bạn của anh” phong ôn nhu đối với Anh nói.

“Không phải là bạn gái của anh sao?” Anh cố ý đem những lời này hỏi rõ ràng, hai người chúng tôi cùng nhìn anh.Bạn gái ư, hẳn không phải là vậy, hơn nữa, Băng Thần cũng chỉ là xem anh như bạn bình thường a, cười cười, lắc đầu “Không phải, chúng ta chẳngqua là bạn bình thường thôi” (anchan: ta nói Phong a, ngươi thật là ngốc mà, tức chết ta a) Cái gì, bạn bình thường sao? Là tôi tự mình đa tìnhsao, thì ra là anh đối với tôi căn bản không có 1 chút ý tứ a. Cười khổ, thật muốn khóc, trái tim đau quá! Anh sau khi nghe, cười đến càng vuivẻ hơn, “Nga, xem ra ta là hiểu lầm, kia chúng ta đi thôi, ông sợ rằngcũng đã chờ đến sốt ruột rồi” tôi buông tay Phong ra, Phong kinh ngạcnhìn tôi “Làm soa vậy, Thần, sắc mặt cậu thật là xấu a, không thoải máisao?” Phong khẩn trương hỏi tôi.

Tôi ngẩng đầu chống lại ánh mắt củaPhong, trong mắt của anh không giấu quan tâm, nghĩ đến anh nói chúng tôi đây chẳng qua là bằng hữu bình thường, từ từ đẩy ra 2 tay anh đặt trênvai tôi, lắc đầu, chua sót nói “Không có chuyện gì, chỉ là có chútchoáng váng đầu” .

“Có muốn hay không đi khám bác sĩ a, tớ bảo bác sĩ trong bang khám cho cậu nha” .

“Không cần, có thể hai ngày này bận quá, hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là tốt” tôi lạnh lùng cự tuyệt nói, tôikhông nên quên mất, tôi không chỉ có là lão đại của một bang phái xã hội đen, tôi còn có một nghề nghiệp là sát thủ a, tại sao có thể dễ dàngvướng vào tình cảm!

Làm sao vậy, mới vừa còn rất tốt, làmsao đột nhiên lại khôi phục vẽ lạnh lùng giống lúc bọn họ mới quen, lúc 2 người bất hòa. Thật sự là lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển a!

“Được rồi, Phong ca ca, Thần tỷ tỷ không thoải mái, chúng ta nên để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, không nên quấy rầy cô ấy nữa” Anh ở bên cạnh kéo tay Phong nói. Thấy 2 người nắm taynhau, thật chói mắt, quay đầu đi ra ngoài! Vốn là muốn đuổi theo cô,nhưng là Anh lại lôi kéo không để cho đi, Hướng gian nhà đi đến!

Càng chạy càng nhanh, sau lại dứt khoátchạy, không biết chạy bao lâu, dần dần cảm giác phổi thiếu không khí.Vẫn chạy lên phíc trước mà không có mục tiêu. Cho đến khi hai chân mấtđi tri giác, bước không nỗi mới dừng lại, hai tay chống đầu gối, từngngụm từng ngụm thở hổn hển, hô hấp dần vững vàng, ngẩng đầu nhìn lên,bất tri bất giác đã chạy đến bờ biển, tìm một khối đá ngầm nổi lên lẳnglặng ngồi ở phía trên nhìn biển, nhìn nước biển một lần lại một lần ômhôn đá ngầm. Tâm cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Gió biển lành lạnhxuyên thấu qua tầng mồ hôi dưới quần áo thổi tới trên da thịt ấm áp, một hồi da thịt ấm áp đã trở nên lạnh như băng. Một trận gió biển vừa thổivào, hai tay ôm chặc lấy thân thể cuộn lại thành một đoàn, lại không thể ngăn cản được gió lạnh xâm nhập! Lạnh quá. Lạnh không chỉ là thân thểcòn có tâm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.