Chương trước
Chương sau
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng Đoạn Hành Dư cũng bại trận, đành đút một miếng thịt đến trước miệng y.

Chỉ mới đút một lần, Tạ Thời Quyết đã hạnh phúc đến ngốc nghếch, ánh mắt nhìn đối phương càng nóng cháy, xem đến cả người hắn đều không tự nhiên, "Làm gì vậy?"

Tạ Thời Quyết cười, "Ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy, thật vui, vui nhất là..."

"Ngươi hôn ta." Hắn nói tựa hồ có chút thẹn thùng, sau đó lại đề cao âm lượng, cường điệu lên, "Ngươi chủ động."

Đoạn Hành Dư vẫn e lệ, nghe một câu là có thể đỏ mắt, có chút khó kiềm chế được.

Nhưng cuối cùng Đoạn Hành Dư vẫn ra vẻ bình tĩnh lạnh mặt lại, "Ta còn đói."

Thấy bộ dáng này của hắn, đôi mắt Tạ Thời Quyết càng sáng hơn.

"Ngươi cũng thích, đúng không?"

Lúc này Đoạn Hành Dư mới thuận lợi giành lại chén cháo cùng cái muỗng trong tay đối phương, hắn tự cúi đầu uống cháo của chính mình, "Tự nghĩ đi."

Đôi tai phiếm hồng bán đứng hắn, Tạ Thời Quyết cũng không đùa tiếp, nhưng ngữ khí lại không nhịn được nâng cao lên vài phần, ánh mắt ngắm nhìn bờ môi ướt át vì uống cháo của người nọ, "Ta biết cả rồi."

Đoạn Hành Dư không nói lời nào, đầu vùi xuống càng thấp.

Không nói lời nào chính là cam chịu, Tạ Thời Quyết nghĩ như thế. Cả người phảng phất như rớt vào trong hũ mật.

Người ta nói có được thứ gì sẽ càng ngày càng tham lam.

Tạ Thời Quyết bắt lấy ngón tay hắn, âm thanh khắc chế vang bên tai, "Dư Nhi, lại một lần nữa được không?"

"Ta sẽ nhẹ một chút."

Ngón tay Đoạn Hành Dư run lên, thân thủ nhanh nhẹn mà gắp một miếng thịt kho tàu, chặn đứng thế tiến công của y.

Thịt mỡ lăn trên bàn một vòng, lăn luôn cả bầu không khí ái muội giữa hai người. Hắn cười gượng, "Ta thật sự đói bụng."

Hai người vẫn dựa sát vào nhau ngươi một miếng ta một miếng đút cháo đến khi xong một chén lớn, vài món nhẹ cũng bị càn quét sạch sẽ, chỉ có đĩa thịt kho tàu là còn vài cục thịt mỡ lẻ loi, Tạ Thời Quyết nhìn đến lại cảm thấy chướng mắt cực kỳ.

Thời điểm nha hoàn tiến vào dọn dẹp cũng là lúc Tiểu Đình cùng Tiểu Thụy đi vào.

Đoạn Hành Dư lúc này mới nhớ đến Lục Minh Chiêu, liền hỏi Tiểu Đình, "Biểu ca của ta đâu?"

Tiểu Đình vỗ vỗ đầu, "Vừa rồi quên báo công tử! Vị công tử kia đã đi rồi, hắn dặn ta chuyển lời cho công tử một tiếng, còn nói sẽ giúp ngài xin phép tối nay không về."

Đoạn Hành Dư kéo kéo khóe miệng, hắn đã nói tối nay sẽ không về đâu... Tạ Thời Quyết lại rất vừa lòng, còn nhân cơ hội ở dưới đệm chăn trộm nhéo tay hắn.

Tiểu Đình lại vô cùng ngây thơ trong sáng hỏi, "Công tử muốn ở lại đêm nay phải không, để ta đi thu thập sương phòng?

"Không cần!" Tạ Thời Quyết lôi kéo tay hắn, giọng điệu năn nỉ mà dò hỏi, "Hôm nay ngủ ở đây nhé?"

Chấp nhận bị mê hoặc, Đoạn Hành Dư đành gật gật đầu.

Tiểu Thụy nghe không nổi nữa, "Ta đi trước đây."

Hắn quay đầu liền đi.

Tiểu Đình cũng không cảm thấy có gì lạ, vẫn vì hai người bọn họ mà suy xét, tiếp tục nghiêm túc nói, "Nhiệt độ buổi tối sẽ còn lạnh nữa, để ta đi lấy thêm chăn cho công tử."

"Không cần!"

"Được."

Đoạn Hành Dư lựa chọn xem nhẹ ánh mắt vô cùng đáng thương của đối phương, "Lấy giúp ta thêm một bộ chăn gối tới, cảm ơn ngươi."

Sau khi Tiểu Đình rời đi, hắn cũng không còn chịu nổi ánh mắt lên án vô thanh của người nọ, đành giải thích, "Đừng cô phụ một phen khổ tâm của trẻ nhỏ."

Tiếp theo lại nói, "Cũng đừng dạy hư trẻ nhỏ."

Ban ngày, Đoạn Hành Dư không ở lại, hắn sợ cha sẽ giận, chỉ cùng Tạ Thời Quyết dùng đồ ăn sáng xong liền hồi phủ. Trong lòng Tạ Thời Quyết bất an, sợ Hầu gia gây áp lực, sợ hắn bội tình bạc nghĩa, buộc hắn phải bảo đảm sẽ không bỏ y rất nhiều lần.

Sự tình lại thuận lợi ngoài dự đoán, hắn chỉ việc nằm ở trên giường dưỡng thương trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Tạ Thời Quyết đều trèo tường đến thăm hắn. Sau đó Hầu gia cũng tới một chuyến, nhìn khắp nơi một chút, úp úp mở mở nói hắn kỳ cục, để Tạ Thời Quyết trèo tường vào hẹn hò thì còn ra thể thống gì nữa.

Từ đó về sau, Tạ Thời Quyết rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại đi vào từ cửa lớn của Hầu phủ.

Dưỡng được hai tháng, miệng vết thương của Đoạn Hành Dư hoàn toàn khỏi hẳn, lúc này Tạ Thời Quyết mới yên tâm đem sự tình Hoàng Hậu đề ra nói cho hắn nghe.

Hoàng Hậu vẫn luôn muốn gặp lại hắn.

Sau khi kết thúc buổi học tại Quốc Tử Giám, vừa ra khỏi cửa, Tạ Thời Quyết liền gấp không chờ nổi mà dắt tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.

Khâu Hoành Tranh ở bên cạnh nhìn, rồi lại quay mặt đi chỗ khác, liền thấy người đến người đi sôi nổi nhìn sang bên này, nhịn không được nhắc nhở, "Ngươi không thể thu liễm một chút sao?"

Tạ Thời Quyết mặc kệ, "Ta ra cửa mới dắt tay hắn, làm sao người khác quản được."

Tạ Thời Quyết nói thầm: "Hơn nữa ta muốn cho họ biết, ta đã câu dẫn hắn thành công."

Tạ Thời Quyết này làm việc gì cũng không thích giấu diếm, cũng không muốn gạt người ngoài, đến Quốc Tử Giám học cũng hăng hái khoe ra, đến cả người trì độn cũng nhìn được. Thật sự không có ai dám ở trước mặt bọn hắn nói ra nói vào, chẳng qua vẫn không tránh được một số người ngầm nghị luận.

Tin đồn nhảm nhí nhanh chóng truyền đến tai Chưởng chính, Tạ Thời Quyết cũng vô cùng hào phóng mà thừa nhận, cũng đáp ứng sẽ tận lực thu liễm khi còn trong khuôn viên trường, nhưng chỉ cần ra cửa, thì đương nhiên là không cần tuân theo.

Việc này được lan truyền khắp nơi, đến cả trên dưới triều đình cũng đều đã biết hết.

Lên xe ngựa, Đoạn Hành Dư ngồi đối diện người nọ, chỉnh chỉnh lại y quan, hỏi y cảm thấy thế nào.

Đáng tiếc hắn lại hỏi sai người, ở trong mắt Tạ Thời Quyết, hắn như thế nào cũng tốt hết.

Tạ Thời Quyết mỉm cười nhìn hắn, "Rất đẹp."

Đoạn Hành Dư nói hắn không đứng đắn, lại sửa ống tay áo lần nữa, tuy rằng không phải lần đầu tiên thấy Hoàng Hậu, nhưng lần này lại giống con dâu xấu gặp cha mẹ chồng, đương nhiên hắn sẽ sợ không thể lưu lại ấn tượng tốt với nàng.

Thấy thế, Tạ Thời Quyết ngồi xuống cạnh hắn, nhéo nhéo tay, "Đừng khẩn trương, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, mẫu hậu là người rất tốt."

Đoạn Hành Dư bị bàn tay vừa lớn vừa ấm nắm lấy, nhưng vẫn lo sợ bất an, "Ta sợ Hoàng Hậu nương nương không thích ta."

Tạ Thời Quyết duỗi tay vuốt vuốt mũi hắn, "Ngươi lo lắng nhiều rồi, dịp tân niên lần trước mẫu hậu đã khen ngươi thông minh lanh lợi, lớn lên rất tốt còn gì."

"Không giống nhau. Lần đó nàng chỉ cho ta là bằng hữu của ngươi, nhưng hiện tại..." Hắn nghĩ tới Tần Vân Uyển, lúc hắn cùng Tạ Thời Quyết mới chỉ là mối quan hệ bạn bè, nàng vẫn có thể tiếp thu, nhưng muốn nàng tiếp thu nhi tử cùng với một người nam nhân khác ở bên nhau, khiến nàng không có cơ hội được ôm tôn tử, việc này rất khó.

Ngoài mặt nàng vẫn ngầm đồng ý mối quan hệ giữa hai người, nhưng mỗi lần ngẫu nhiên nói đến những đề tài như thế này, biểu tình của nàng cũng sẽ trở nên cô đơn.

Mẫu thân bình thường còn như thế, huống chi là Hoàng Hậu quyền thế ngập trời? Hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Quyết, "Nếu ngươi không cưới Vương phi vì ta, vậy một mạch dòng họ sẽ bị chặt đứt..."

Tạ Thời Quyết nhéo nhéo mặt đánh gãy lời hắn, "Ta không thèm để ý. Chỉ cần đại ca ta còn cành lá tươi tốt, ta cũng chỉ là một Vương gia, có quan hệ gì đâu?"

Hắn lại nói, "Nếu ngươi thích trẻ con, chúng ta cũng nuôi một đứa như Hoàng thúc với cậu là được."

Tạ Thời Quyết hỏi hắn muốn bé trai hay muốn bé gái, nhưng lúc này Đoạn Hành Dư cũng không còn tâm tình cùng hắn mặc sức tưởng tượng về tương lai.

Xe ngựa chậm rãi bước vào cung.

Sau khi xuống xe, Tạ Thời Quyết rất tự nhiên mà đỡ hắn. Người trong cung hướng bọn họ hành lễ, tất cả đều cúi đầu không dám nhìn loạn.

Ngự Hoa Viên có một cung nữ mới tới lỗ mãng hấp tấp, lúc nàng dọn chậu hoa suýt nữa là đụng phải Đoạn Hành Dư, đến khi thấy rõ người phía sau thì sợ tới mức quỳ xuống, nhanh chóng hô, "Vương gia thứ tội, Vương phi thứ tội."

Nghe đến xưng hô "Vương phi", Đoạn Hành Dư bị cả kinh không nói ra lời, vốn dĩ định bảo nàng không có việc gì, nhưng vì hai chữ này mà cũng quên toàn bộ ý nghĩ.

Nhưng xưng hô này lại lấy được lòng Tạ Thời Quyết, hắn cũng không truy cứu gì nữa, tâm tình rất tốt mà nói "không sao" rồi nắm tay người dắt đi.

Sau đó hắn chỉ nghe nói vị cung nữ kia được ban thưởng, thăng chức, còn được điều đi làm việc trong cung Hoàng Hậu. Mỗi người đều nói nàng ngốc có phúc của người ngốc, nàng lại biết đấy là phúc của Ngọc Vương phi cho nàng!

Lúc nãy còn cảm thấy khẩn trương, nhưng khi hắn vào đến Thanh Ninh cung, bị Hoàng Hậu nương nương mặt mày hớn hở giữ chặt tay, chốc lát nàng lại đau lòng hắn gầy hơn so với vài ngày trước, chốc chốc lại khen hắn lớn lên tuấn tiếu, tâm tình căng thẳng khi trước rốt cuộc cũng giảm bớt.

Bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Hoàng Hậu ngồi ở chủ vị, ánh mắt bồi hồi nhìn đến con trai lớn cùng con dâu cả, lại nhìn con trai nhỏ cùng... ừm, con dâu nhỏ, nàng tươi cười cảm thấy thực vừa lòng.

Tạ Thời Quyết duỗi tay nhẹ nhàng cọ cọ đùi hắn ở phía dưới, tay còn lại gắp lấy khối thịt sườn kho tàu cho hắn, "Đồ ăn trong cung mẫu hậu làm rất ngon, ngươi ăn nhiều một chút."

Đoạn Hành Dư theo bản năng liếc nhìn Hoàng Hậu một cái, liền nghe thấy nàng nhìn về phía Thái Tử trêu đùa: "Trước đây không biết hóa ra đệ đệ cũng sẽ giống ngươi biết chiều chuộng người khác, hóa ra là do ta làm mẫu thân lại không hiểu nhi tử mình nhiều lắm."

Thái Tử lắc lắc đầu, cũng cười hắn, "Là Thời Quyết trưởng thành."

Thái Tử phi ở một bên cũng không nhịn được che miệng cười, "Nhị công tử trẻ trung tuấn dật, tài mạo song toàn, đệ đệ đương sẽ muốn phá lệ nuông chiều."

Tạ Thời Quyết không phản bác, nhưng Đoạn Hành Dư lại cảm thấy rất ngại ngùng, hắn cũng gắp một khối xương sườn, đưa đến đĩa Hoàng Hậu nương nương trước ánh mắt nóng bỏng của Tạ Thời Quyết, "Mời Hoàng Hậu nương nương."

"Được rồi, được rồi! Quả nhiên đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn!" Nàng càng cười không khép miệng được, nhìn đến ánh mắt của Tạ Thời Quyết, phát giác hắn đang nhìn chằm chằm vào miếng sườn kia, trong lòng nàng càng cảm thấy thú vị.

Không chờ nàng mở miệng trêu chọc một phen, Đoạn Hành Dư đã gắp thêm một khối xương sườn, bỏ vào chén Tạ Thời Quyết, đối với hắn chớp chớp mắt, ý vị tranh công rõ ràng.

Tạ Thời Quyết lúc này mới cảm thấy vừa lòng.

Sau đó không biết vì sao lại nói đến việc phủ Quốc công đón con dâu vào cửa, không bao lâu đã có thêm thành viên mới ra đời, khiến cho không khí náo nhiệt ban đầu nhất thời mất hết không còn chút gì.

Tạ Thời Quyết vẫn luôn chú ý đến phản ứng người bên cạnh, nhưng sắc mặt y vẫn như thường, không nhìn ra được thái độ.

Tạ Thời Quyết nhích lại gần hắn, không chút để ý nói, "Cung Nhi mới ba tuổi, mẫu hậu đã vội vã muốn ôm thêm tôn nhi khác? Chỉ sợ Cung Nhi sẽ thương tâm."

Hắn nhìn về phía Thái Tử phi, lại nói, "Đành phải nhờ tẩu tẩu vất vả một chút."

Thời điểm rời Thanh Ninh cung, cửa cung đã khóa lại, bọn họ chỉ có thể ở Chiêu Hoa điện của Tạ Thời Quyết trước đây, cũng may Hoàng Hậu đã sớm phân phó người thu dọn qua.

Hoàng cung to như vậy nhưng lại vô cùng yên tĩnh vào ban đêm, đèn đuốc sáng trưng, Tạ Thời Quyết không cho người đi theo, chỉ có hai người nắm tay nhau chậm rì rì mà đi.

Bốn bề vắng lặng, Đoạn Hành Dư không nhịn được miên man suy nghĩ, "Chuyện vừa rồi Hoàng Hậu nói tới, ngươi thực sự không thèm để ý?"

Tạ Thời Quyết ngây người trong chốc lát mới hiểu được lời đối phương nói là ý tứ gì. Hắn dừng bước chân lại, có chút nghiêm túc trả lời, "Để ý."

Đoạn Hành Dư hạ mắt xuống, chợt thở dài, "Nếu ngươi muốn có hài tử, vậy..."

Vậy phải thế nào? Hắn không nghĩ ra biện pháp có thể không làm tổn thương người khác.

Thấy hắn cau mày, Tạ Thời Quyết cũng không để hắn hiểu nhầm thêm, "Ta không nói đến cái này."

Hắn cười khẽ, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, "Ý của ta là, khi nào chúng ta mới thành thân?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.