Chương trước
Chương sau
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

"Trước mắt ngươi đừng kích động..." Đoạn Hành Dư định duỗi tay bắt lấy tay y, nhưng ngón tay vừa động, lại không có nâng lên.

Thời điểm luyện chữ thì không chịu nghiêm túc, hiện tại lại làm ra dáng vẻ này, thật làm người ta khó nắm bắt được.

"Ta đừng kích động? Đoạn Hành Dư, là ngươi muốn nuốt lời, rõ ràng đã nói..."

Đoạn Hành Dư đành phải dùng tay bưng kín miệng hắn, có chút bất đắc dĩ, "Ngươi có thể để ta nói hết lời được không?"

Dưới bàn tay mềm mại.

Tạ Thời Quyết nhấp miệng, thực gian nan mà gật đầu.

Đoạn Hành Dư buông tay ra, "Vũ Quân hẹn ta đi phẩm trà, cho nên hôm nay không luyện." Dù sao luyện chữ thêm một ít cũng không thể có hiệu quả ngay.

"Ngươi muốn tiếp tục tự luyện cũng được, muốn nghỉ ngơi một ngày cũng không sao."

"Ta đi cùng ngươi."

"Ngươi sẽ cảm thấy không vui."

Tạ Thời Quyết không chút do dự, "Có vui."

Vui thì cứ vui đi. Đoạn Hành Dư không lay chuyển được y, đành phải tùy ý đối phương.

Huống hồ hiện tại y đã cùng mình thổ lộ, có lẽ sẽ không đối với vai chính nảy sinh tình cảm gây ảnh hưởng.

Hai người đi vào Thiên Hương Cư, Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội đã ở bên trong.

Nhìn thấy Tạ Thời Quyết, Thái Vũ Quân có chút kinh ngạc, kéo Đoạn Hành Dư đến một bên, nhỏ giọng hỏi hắn, "Sao ngươi lại tới cùng hắn? Nghe nói Thánh Thượng để ngươi dạy hắn thư pháp, là thật sao?"

"Đúng rồi."

"Đang nói gì vậy?" Lâu Tri Muội ghé lại đây, xách Thái Vũ Quân như xách gà kéo lại chỗ mình ngồi.

Thái Vũ Quân rụt rụt đầu, "Chưa nói cái gì! Chỉ đi một chút thôi! Mau vào phòng đi, đã bắt đầu rồi đấy!"

Hôm nay Thiên Hương Cư vô cùng náo nhiệt, Tạ Thời Quyết hơi hơi cau mày, tựa hồ không thích chỗ này lắm.

Đoạn Hành Dư cũng không định lưu lại, bước chân đi nhanh, "Không phải muốn phẩm trà sao? Thế nào lại ầm ĩ vậy?"

"Thật ra là bán đấu giá!" Thái Vũ Quân mang bọn họ lên lầu hai, đẩy cửa nhã gian, rồi mở một bên cánh cửa sổ ngồi xuống.

Từ cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy được sân khấu phía dưới, trên đài đặt một cái bàn, tất cả đều dùng vải đỏ phủ lên, chỉ thấy được hình dáng vật phẩm, không thể nhìn được toàn cảnh.

Dưới đài tụ tập rất nhiều người.

"Tới. Uống trà trước. Hiện tại đang bán đấu giá trà này, đây chính là trà tốt." Thái Vũ Quân nói, bên cạnh là Lâu Tri Muội phụ trách pha trà.

Đoạn Hành Dư uống một ngụm, hương trà thơm nồng, uống khá tốt, bất quá hắn cảm thấy trà này có chút giống mấy loại linh tinh Bích Loa Xuân trong nhà hay uống, "Đây là trà gì?"

"Tên là Hương dọa chết người! Cũng là loại trà mới nhất được truyền vào kinh thành, nhưng khó có được, ngươi xem mấy người phía dưới đều đang tranh nhau cướp bể đầu."

[Tên trà mình để là "Hương dọa chết người" tại trong bản mình đọc nó để nguyên câu là "Kêu dọa sát người hương! Cũng là gần nhất mới..." Nghe tên trà nó cũng bị đần cơ mà mình chịu, nếu có ai biết cách gọi nào tốt hơn thì sửa giúp mình nhe ;3]

Tạ Thời Quyết uống một ngụm, "Cũng thường thôi."

Thái Vũ Quân không định để ý đến hắn, thời thời khắc khắc chú ý đến động tĩnh dưới lầu, "Chờ lát nữa sẽ có không ít đồ chơi hiếm lạ, các ngươi cứ nhìn xem đi, có thích cái gì thì tiểu gia mua cho các ngươi."

"Hắn trả tiền, ha ha." Thái Vũ Quân chỉ chỉ Lâu Tri Muội.

Lâu Tri Muội cũng rất dung túng hắn, "Được, đều giống nhau."

"Khụ khụ." Đoạn Hành Dư tỏ vẻ bị ăn cơm chó, hắn liền uống thêm mấy ngụm trà, hít thở đều... hít thở đều...

"Hừ." Tạ Thời Quyết hừ lạnh một tiếng, nhìn Đoạn Hành Dư, "Ta có tiền, không cần người khác đưa."

"Phải phải phải, ngươi có tiền." Đoạn Hành Dư bưng trà lên, đưa đến bên miệng hắn.

Muốn cho hắn nói ít lại thôi.

Không nghĩ tới Tạ Thời Quyết sẽ sửng sốt, thế nhưng vẫn nhấp một ngụm từ tay hắn, cuối cùng, còn nói thêm một câu, "Rất thơm..."

Cái gì mà rất thơm cơ?

Đoạn Hành Dư lộ vẻ mặt xấu hổ, may mắn Thái Vũ Quân vẫn luôn nhìn xuống dưới lầu, không thấy được vừa xảy ra chuyện gì.

Hắn buông chén trà, không cẩn thận giương mắt liếc nhìn đụng phải mắt Lâu Tri Muội, người nọ liền nghiền ngẫm cười.

"A! Cái này không tồi! Ngọc cửu liên hoàn!" Thái Vũ Quân kêu lên, lay cửa sổ, duỗi cổ nhìn xuống.

Nghe được lời này, Tạ Thời Quyết cũng đứng dậy hướng ngoài cửa sổ xem.

"Cửu hoàng tử có hứng thú với cửu liên hoàn này?" Lâu Tri Muội hỏi.

Tạ Thời Quyết quay ra phía sau liếc mắt nhìn Đoạn Hành Dư một cái, "Ừm."

Lão bản Thiên Hương Cư đẩy mạnh tiêu thụ của cửu liên hoàn, "Ngọc cửu liên hoàn này được chế tạo thập phần tinh xảo, khối ngọc được dùng chính là ngọc Thiên Sơn, trân quý vô cùng, phần chế thành gia công lại càng khó khăn, giá khởi điểm 500 hiện kim, ai ra giá cao hơn sẽ giành được!"

"501."

"502."

"Ta ra 505!"

"550 hiện kim." Cửa sổ cách vách truyền ra âm thanh, nhưng không nhìn được người bên trong là ai.

Tạ Thời Quyết giơ tay đối với gã sai vặt trong phòng nói, "600."

Gã sai vặt hướng ra phía ngoài cửa sổ cao giọng kêu, "600 hiện kim."

Dưới lầu ồ lên, Tạ Thời Quyết vẫn để vẻ mặt đạm mạc, hắn đã ngồi trở lại vị trí cũ, bình tĩnh uống trà.

"650 hiện kim." Thanh âm lại từ phía cách vách truyền đến.

Tạ Thời Quyết giơ tay, gã sai vặt lại kêu, "700 hiện kim."

Đoạn Hành Dư hút một ngụm khí lạnh mà nhìn hắn, tựa hồ định hỏi gì đó, nhưng đã bị đối phương hỏi trước, "Ngươi không thích sao?"

"Khi còn nhỏ... ngươi nhìn đến cửu liên hoàn mới nguyện ý chơi cùng ta..." Hắn thấp giọng nhớ về hồi ức, lại như là đang oán trách.

Đoạn Hành Dư mở to hai mắt nhìn...

Cách vách im lặng trong chốc lát, "750."

Tạ Thời Quyết không do dự, "Một ngàn."

Đoạn Hành Dư chấn động, chẳng lẽ hắn vì mình nên mới muốn cửu liên hoàn này?

Đang muốn ngăn cản, gã sai vặt kia đã gấp không chờ nổi hô lên, "Một ngàn hiện kim!"

Phía dưới âm thanh nghị luận bên tai không dứt, sôi nổi hướng về phía cửa sổ này xem, muốn nhìn thử công tử tài đại khí thô nhà ai, sợ đến mức Thái Vũ Quân lập tức đóng cửa sổ vào.

Hắn nhìn Tạ Thời Quyết, nuốt nuốt nước miếng, "Chúng ta không ra được một ngàn hiện kim đâu..."

Hắn chỉ tỏ vẻ kinh ngạc, Tạ Thời Quyết là một hoàng tử, không nghĩ hắn sẽ ra tiền đến mức này.

Không có người tiếp tục ra giá, dưới lầu đã gõ định, cửu liên hoàn ngọc Thiên Sơn này thuộc về Tạ Thời Quyết.

Đoạn Hành Dư cảm thấy đau thịt vô cùng, kỳ thật trước đó vài ngày hắn dọn dẹp chút đồ vật, có phát hiện ra một cái rương, bên trong đó chứa đồ chơi mà Tạ Thời Quyết tặng hắn khi còn nhỏ, tính cả cửu liên hoàn ngày ấy, thiết chế đã rỉ sắt, nhưng hắn không có vứt đi.

Cửa nhã gian bị gõ vài cái, mọi người vốn tưởng lão bản đưa cửu liên hoàn lên, không nghĩ khi mở cửa lại gặp một vị khách không mời mà đến.

Người đứng dậy mở cửa là Lâu Tri Muội, nhìn thấy người tới, Thái Vũ Quân cũng xông lên phía trước, hai người vừa lúc đem Đoạn Hành Dư và Tạ Thời Quyết chặn lại.

"Ngươi tới làm gì?" Thái Vũ Quân chỉ vào người ngoài cửa.

"Hóa ra là Thái công tử cùng Lâu công tử, nhị vị công tử quả nhiên cao tay, chỉ là ta cũng coi trọng cửu liên hoàn này, không biết nhị vị có thể nhường cho ta không?"

Người tới cười hì hì, nhưng Thái Vũ Quân cũng không cho hắn sắc mặt tốt, "Tiền Danh Thế, không nghĩ lại gặp được ngươi, đánh chỗ nào thì lăn về chỗ đó đi."

"Ngươi..." Hắn bỗng nhiên cười, "Thái công tử không cần nóng vội, từ từ nghe Tiền mỗ nói một câu, sự việc là sinh nhật lão thái thái sắp tới rồi, lão thái thái lại thích những đồ vật như vậy, nên lúc này mới cả gan sang đây thương lượng cùng hai vị công tử, nói như vậy cũng mong nhị vị công tử có thể thông cảm một mảnh hiếu tâm của Tiền mỗ."

Thanh âm này nghe có chút quen tai, tựa hồ đã được nghe qua ở đâu, Đoạn Hành Dư nghi hoặc ló đầu ra xem.

Người nọ mắt cũng tinh, vừa thấy Đoạn Hành Dư, đôi mắt hắn liền sáng lên.

"Nguyên lai Đoạn nhị công tử cũng ở đây! Ngày ấy ở Ly cư cùng công tử nhất kiến như cố, không nghĩ muốn thấy lại một cái liếc mắt của công tử lại khó như vậy, hóa ra hôm nay có thu hoạch ngoài ý muốn, ta cùng công tử quả thật có duyên."

Hóa ra là Tiền Danh Thế!

Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội trở lại chỗ ngồi, nghĩ cũng không có việc gì, "Vừa lúc, cửu liên hoàn này không phải của hai chúng ta, ngươi muốn thì hỏi bọn hắn đi."

Tạ Thời Quyết đưa lưng về phía cửa, Tiền Danh Thế không nhìn thấy mặt hắn, chỉ một lòng nhìn trên người Đoạn Hành Dư, "Đoạn nhị công tử còn nhớ rõ ta không?"

Đoạn Hành Dư trên mặt cười hì hì, trong lòng... "Nguyên lai là Tiền công tử, Tiền công tử khí vũ bất phàm, cử thế vô song, đương nhiên là nhớ rõ, ha ha."

Đoạn Hành Dư liếc nhìn đến Tạ Thời Quyết bỗng nhìn thấy y cũng đang liếc hắn một cái.

Tiền Danh Thế ý cười càng sâu, "Đoạn nhị công tử tuy là Hầu gia chi tử, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con vợ lẽ, ném tiền mua cửu liên hoàn thế này, thật sự là..."

Hắn muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ trong lời nói bất quá vẫn rõ ràng.

Đoạn Hành Dư cũng không bực, người đau thịt là Tạ Thời Quyết đâu phải hắn, vừa vặn có người chịu tiếp nhận nỗi đau thịt này, hắn phải nắm bắt lấy cơ hội.

"Đúng vậy, cửu liên hoàn đương nhiên là xứng với Tiền công tử, phải không?" Hắn nắm nắm một bên góc áo Tạ Thời Quyết đang đen mặt, ánh mắt điên cuồng ám chỉ.

Tạ Thời Quyết thờ ơ, đè nặng mí mắt, đem xiêm y từ trong tay hắn rút ra, hừ lạnh một tiếng.

Trong không khí tràn ngập sự xấu hổ nhàn nhạt, Đoạn Hành Dư lặng lẽ hướng phía hắn dịch lại gần một chút, nhỏ giọng kề tai nói, "Cửu liên hoàn này ta không cần, vừa tiện ném qua tay hắn."

Tạ Thời Quyết được động tác nhỏ của hắn an ủi đôi chút, nhưng vẫn còn cảm thấy khó chịu, "Không có khả năng."

Đoạn Hành Dư bắt lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng sờ soạng, "Quá quý, ngươi giữ lại cũng không dùng, còn không bằng..."

Tạ Thời Quyết bị động tác này của y gãi ngứa lòng hắn, định đè lại tay y mong đối phương đừng lộn xộn, rồi lại không ngăn nữa, hắn rầu rĩ nói, "Không cần."

Tiền Danh Thế đã nhìn ra, cửu liên hoàn hẳn là của vị công tử đang đưa lưng về phía hắn, "Vị công tử này, hiện kim nhiều như vậy đối với bất kỳ công tử nào trong kinh cũng đều là số lượng không nhỏ, Tiền mỗ nhắc nhở công tử một câu, hôm nay Thiên Hương Cư không cho ghi nợ đâu."

Lâu Tri Muội cùng Thái Vũ Quân dùng biểu tình nhìn người ngốc mà xem hắn.

Đoạn Hành Dư thở dài, người này sao EQ có thể thấp như vậy, kiêu ngạo trên đầu Thái Tuế, ở trước mặt Cửu hoàng tử mà đề cập đến tiền?

Tạ Thời Quyết cười lạnh một tiếng, chỉ thoáng nghiêng mặt sang, đến một cái liếc mắt cũng lười cho hắn.

Vẻ đắc ý trên mặt Tiền Danh Thế đọng lại, phịch một tiếng quỳ xuống đất, mở miệng liền nói lắp, "Cửu... Cửu điện hạ, tiểu nhân... Tiểu nhân ánh mắt vụng về, mới vừa rồi không nhận ra ngài, mong điện hạ thứ tội."

"Ừ." Tạ Thời Quyết uống một ngụm Hương dọa chết người, cũng không để hắn đứng lên.

Lúc này lão bản Thiên Hương Cư đã tự mình đưa cửu liên hoàn lên đây, Đoạn Hành Dư tiếp nhận hộp, đưa cho Tạ Thời Quyết.

Tạ Thời Quyết chỉ mở ra nhìn thoáng qua, "Xe ngựa đã ở bên ngoài, ta sẽ phân phó người tức khắc lấy tiền lại đây."

Lão bản Thiên Hương Cư nhiệt tình hào sảng, "Cửu điện hạ không cần vội, ngài xem khi nào tiện, chúng ta tự đến cửa nhận tiền là được."

Thái Vũ Quân nghi vấn hỏi, "Thiên Hương Cư không phải không cho ghi nợ sao?"

"Này... Cửu hoàng tử đương nhiên có thể."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.