Chương trước
Chương sau
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Khóe miệng Tạ Thời Quyết giương lên một độ cung nhỏ, hắn nhìn Đoạn Hành Dư, từng câu từng chữ, "Đoạn Hành Dư, ngươi cố ý sao?"

Dùng bạc của hắn, dỗ cô nương khác vui vẻ?

Tạ Thời Sâm cũng đã đi đến phía này, hắn khẩn trương nhìn Tạ Thời Quyết, "Cửu... Cửu ca."

Độ cung nơi khóe miệng đọng lại, "Đoạn Hành Dư, bạc, ngày mai nhớ trả ta."

"Hả?" Tạ Thời Sâm vẻ mặt khó hiểu, Diệp Tri Thu nghe cũng không hiểu.

Tạ Thời Quyết nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi tự mình đưa bạc đến phủ. Một ngày không đưa, lãi gấp bội."

*

Trí Thức đường có đốt ấm hương, Đoạn Hành Dư khoanh tay lại mơ màng ngủ, thẳng đến khi có một trận gió lạnh phất vào mặt, hắn mới mở mắt, chỉ nhìn thoáng thấy một góc áo màu chàm.

Hắn nghe được phía sau có người ngồi xuống.

Khâu Hoành Tranh chủ động đi xuống, ân cần hỏi han một trận. Đoạn Hành Dư nghe thấy tiếng người cũng mau chóng tỉnh ngủ.

Đoạn Hành Dư lấy một khối bạc vụn từ túi tiền ra, xoay người đặt lên bàn y, "Trả lại ngươi, đã thanh toán xong."

Thanh toán xong? Si tâm vọng tưởng.

Trong tay Tạ Thời Quyết còn ôm bình nước nóng, "Ta nói ngươi đến phủ ta đưa tiền."

"..." Đoạn Hành Dư đè thấp âm thanh, "Đừng gây rối vô cớ."

"Ta cứ vô cớ gây rối đấy, thì sao?"

Đoạn Hành Dư nhìn đến Thái Vũ Quân mang biểu tình như đang gặp quỷ ở bên cạnh, hắn đành phải thu hồi bạc, "Được. Vậy đem bình nước nóng trả cho ta, bình nước nóng này so với hạt dẻ rang quý hơn."

Hắn muốn tình thì cứ tính.

Tạ Thời Quyết đem bình nước nóng nhét vào áo choàng, "Muốn lấy thì tự mình tới lấy."

"Vậy ngươi muốn lấy bạc thì tự mình tới lấy sao?"

Tạ Thời Quyết nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Ngươi muốn ta tự mình đi bái phỏng Hầu phủ cũng có thể..."

"..."

Đoạn Hành Dư bất đắc dĩ, trong lòng thầm than sao người này lại ấu trĩ như vậy. Hắn đành xoay người lại.

Phía sau truyền đến âm thanh, "Không lấy nghĩa là cho ta."

Đoạn Hành Dư không để ý đến hắn.

Thấy người nọ không để ý, khuôn mặt Tạ Thời Quyết trong chớp mắt liền trầm xuống.

Hôm nay có tiết cưỡi ngựa, Đoạn Hành Dư ăn cơm trưa xong liền đi đến trại nuôi ngựa. Hạo Vũ cùng Kinh Hồng không có ở đây, Khâu Hoành Tranh giúp hắn chọn một con ngựa khác.

Các học sinh khác cũng sôi nổi luyện tập những hạng mục có trong bài thi. Tạ Thời Quyết cũng đến đây, chỉ khác là phía sau hắn không dắt theo Kinh Hồng, cũng không có cả Hạo Vũ đã đưa Đoạn Hành Dư.

Vừa thấy y đến, Đoạn Hành Dư liền xoay người dắt ngựa đi.

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

"Ngươi chạy cái gì?" Hắn đi lên, nhắm mắt theo đuôi.

"Không chạy."

Đoạn Hành Dư cầm dây thừng, rối rắm dẫn ngựa.

Mới vừa rồi nhiều người hắn ngại hỏi, lúc này mọi người đều vội vàng luyện tập, không ai nhìn đến bọn họ.

Hắn nhìn Tạ Thời Quyết từ trên xuống dưới hết một vòng, nhẹ giọng hỏi: "Thân mình đã hoàn hảo?"

Hắn nhíu mi lại, hơi có chút ghét bỏ: "Cũng không biết mặc nhiều một chút."

Mặc thế này đẹp cho ai xem.

Tạ Thời Quyết sửng sốt một chút, chợt chậm rãi cười.

"Hôm này trời cũng không lạnh."

"Thân mình cũng không có việc gì." Tạ Thời Quyết đến gần một bước.

Đoạn Hành Dư theo bản năng quay mặt đi, bàn tay siết chặt dây cương.

"Dư Nhi..." Giọng nói của hắn dính dính mềm mềm, "Ngươi đang quan tâm ta phải không?"

Tạ Thời Quyết là người tham lam như vậy, cứ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Cũng chính vì hắn là người như vậy, mới có thể dễ dàng bắt lấy Đoạn Hành Dư uy hiếp.

Đoạn Hành Dư bất đắc dĩ, đang muốn nói chuyện, đột nhiên ngựa vẫn đang giữ cương chạy vội lên, hắn bắt lấy dây cương lôi kéo liền bị nghiêng về phía trước, dây thừng cọ xát bàn tay tạo thành một vết xước.

"Đau-"

"Dư Nhi..." Tạ Thời Quyết nắm lấy tay hắn cẩn thận xem xét.

Tay Tạ Thời Quyết thực lạnh. Đoạn Hành Dư nhớ rõ, thời điểm lần đầu học cưỡi ngựa, lúc hắn bị quăng ngã xuống, tay Tạ Thời Quyết lúc ấy vẫn có độ ấm.

Người chăn ngựa trong học viện đã dẫn con ngựa trở lại, "Đoạn nhị công tử, tay người bị thương sao?"

Mặt Tạ Thời Quyết âm trầm giống như mưa gió sắp đến nơi, "Đi xử lý miệng vết thương."

Đoạn Hành Dư muốn rút tay về, "Không cần, chỉ là một vết thương nhỏ."

Tạ Thời Quyết lại không buông tay, "Học viện có đại phu."

Đoạn Hành Dư còn muốn cự tuyệt, lại nghe đến đối phương thở dài, "Nghe lời, được không?"

Ngón tay quấn quanh ở cổ tay hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, động tác Tạ Thời Quyết mang theo vài phần cẩn thận, nhưng lại kiên định.

Đại phu ở học viện là người từ Thái Y Viện, miệng vết thương lại không lớn, xử lý vết thương cũng không khó, nhưng lại cố tình khiến người nào đó lo lắng vô cùng.

Đoạn Hành Dư chỉ hơi hơi nhíu mí, Tạ Thời Quyết đứng bên cạnh mặt càng đen, nhưng vị đại phu này có chút lớn tuổi, Tạ Thời Quyết mở miệng ngữ khí còn hiền lành, "Nhẹ chút."

Lý đại phu nhìn hắn một cái, "Chỉ bị thương ngoài da, không cần quá mức lo lắng."

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Tạ Thời Quyết tựa hồ có chút bất mãn, nhưng chỉ có thể há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Miệng vết thương kỳ thật có chút đau, nhưng Đoạn Hành Dư vẫn tận lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài.

Chỉ khi chất lỏng đen như mực đổ vào miệng vết thương, hắn mới không nhịn được rụt tay lại.

"Đau lắm phải không?" Tạ Thời Quyết lúc này lông mày nhíu chặt còn khẩn trương hơn so với Đoạn Hành Dư.

Rốt cuộc cũng bôi thuốc xong, Tạ Thời Quyết lo lắng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, lại quấn lấy đại phu hỏi thêm mấy câu, sau khi đại phu ra cửa thì lặp lại những điều ông nhắc phải chú ý.

Đoạn Hành Dư có chút muốn đánh gãy y, lại có chút muốn tiếp tục nghe y nói.

Vì thế hắn cũng chỉ an an tĩnh tĩnh nghe hắn lải nhải.

Cuối cùng, Tạ Thời Quyết nói: "Dư Nhi, chúng ta trở lại như trước đi."

Đoạn Hành Dư dừng một chút.

Như trước? Trước kia là bao lâu?

Là trước khi thổ lộ sao?

Sau ngày hôm đó, giữa bọn họ duy trì mối quan hệ cân bằng một cách kỳ diệu, Tạ Thời Quyết sẽ ngẫu nhiên ở phía sau hắn chọc vai mượn bút lông, ngẫu nhiên sẽ mượn sách luận của hắn thảo luận một phen, nhưng hai người không còn đơn độc ở chung, cũng không còn người sẽ ngồi cạnh hắn, vì hắn lột một chén tôm.

Xác thật đã trở lại như trước kia, nhưng vẫn có gì đó khác biệt.

Trong lòng Đoạn Hành Dư cảm thấy nửa vời, cũng không biết làm sao, chung quy lại vẫn không cảm thấy thoải mái, chẳng qua chuyện sách luận rốt cuộc đã có tiến triển, hắn nhất thời cũng không rảnh để nghĩ ngợi nhiều.

Chưởng chính đột nhiên tự mình truyền hắn đến Thanh Bình Các, hỏi hắn chi tiết về sách luận.

Đoạn Hành Dư tuy rằng không biết vì sao đột nhiên Chưởng chính lại đột nhiên nhắc tới việc này, nhưng hắn cũng không hàm hồ, một năm một mười đem nói một lần, cũng nói lúc trước không để lộ ra do hắn không có chứng cứ.

Không ngờ là do so sánh sách luận Đoạn Hành Khâm đệ trình cùng sách luận mấy ngày nay Đoạn Hành Dư gửi tới, mọi người liền phát hiện cách hành văn có chút tương tự, ngay cả chi tiết kiêng dè cũng giống nhau.

Văn chương của Đoạn Hành Dư chính là cách trình bày ba đoạn văn nghị luận điển hình, theo hình thức tổng - phân - hợp.

Mà chi tiết Đoạn Hành Dư kiêng dè chính là tránh tên húy của ông ngoại, trong bài đều sẽ lấy "Thị" thay cho "Thành", bởi vậy trong lúc viết không tránh khỏi xuất hiện một số địa danh không khớp với thực tế.

Đoạn Hành Dư kiêng dè là do bị mẫu thân ảnh hưởng, mà Đoạn Hành Khâm đương nhiên sẽ không kiêng chữ "Thành" này. Đối với Đoạn Hành Dư thì đã thành thói quen, hắn cũng không nghĩ tới chi tiết này, cũng kinh ngạc chỉ vì một điểm nhỏ mà nhóm phu tử có thể phát hiện ra.

Chẳng qua chỉ bằng một từ đơn kiêng dè cũng không thể kết luận, sau đó nghe qua chứng cứ của Cửu hoàng tử lại vô cùng có sức thuyết phục, y nói đã sớm xem qua bài văn này của Đoạn Hành Dư, còn đòi phải cho hắn một cái công đạo.

Từ trước đến nay buổi đêm ở Hầu phủ luôn yên tĩnh, tối nay lại phá lệ có nhiều tiếng người, nhưng bầu không khí lại vô cớ khiến người hít thở không thông.

Đoạn Hành Khâm quỳ, Đại phu nhân đang ở bên cạnh Đoạn Hầu khóc sướt mướt.

Đoạn Hành Dư đứng bên cạnh Tần thị, lạnh lùng nhìn một màn này.

"Lão gia, sao Khâm Nhi có thể làm ra loại sự tình này, còn thỉnh lão gia minh bạch, ngàn vạn lần đừng nghe lời tiểu nhân gièm pha!" Đại phu nhân không màng đến hình tượng chút nào, ôm đùi Đoạn Hầu kêu khóc thảm thiết.

Tần thị ngày thường tuy không muốn cùng người khác phân tranh, nhưng hiện giờ cũng bị tức giận không nhẹ, "Không biết "tiểu nhân" trong miệng tỷ tỷ chỉ là ai?"

"Ngươi..." Đại phu nhân chỉ vào Tần Vân Uyển, "Ai mà không biết từ nhỏ Hành Dư ngu dốt, căn bản không thích đọc sách, sao hắn có thể viết ra sách luận tốt như vậy? Rõ ràng là do hắn ghen ghét Khâm Nhi của ta, có ý định vu hãm."

Nàng nói không lựa lời, "Ỷ vào cùng Cửu hoàng tử kia có quan hệ đáng khinh thường..."

Đồng tử Đoạn Hành Dư co rụt lại.

Tần Vân Uyển nắm chặt tay Đoạn Hành Dư.

"Câm mồm!" Đoạn Hầu lạnh giọng đánh gãy lời nàng, "Quả thật hồ ngôn loạn ngữ!"

Đại phu nhân tựa hồ bất chấp tất cả mà nói, "Còn không được nói đến sao? Mọi người đều nói Cửu hoàng tử kia mặt lạnh vô cùng, sao lại có thể đối xử tốt như vậy với một mình hắn? Cửu hoàng tử ở lại Hầu phủ chúng ta vài lần, không phải lúc nào cũng rúc vào một phòng với hắn sao?"

Ánh mắt sắc bén quét qua phía Tần Vân Uyển, "Tốt không học, lại không biết điều học người cậu vô liêm sỉ."

Nàng cười lạnh, " Lão gia, chỉ sợ nhi tử tốt của ngài ỷ vào có vài phần tư sắc, dùng thủ đoạn không rõ ràng, ngược lại muốn khiến cho mặt mũi Hầu phủ chúng ta đi quét rác hết!"

Tần Vân Uyển đỏ hốc mắt, "Khải Lan của ta thế nào không phiền tỷ tỷ ngươi quan tâm, chỉ cần hắn sống tốt, người làm tỷ tỷ như ta cũng có thể không làm cha mẹ dưới chín suối thất vọng."

Đoạn Hành Dư bị tay Tần Vân Uyển nắm đến đau, "Đại phu nhân! Mong ngài nói cẩn thận."

Hắn nắm lấy tay nương, nhéo nhéo trấn an nàng, kỳ thật cũng là trấn an chính mình.

Hắn rũ mắt, "Hoàng gia sao có thể để người khác nghị luận. Những lời Đại phu nhân nói hôm nay nếu truyền ra bên ngoài, vậy mới thật sự mang đến mối họa cho Hầu phủ chúng ta."

Hắn ngước mắt nhìn về phía Đoạn Hành Khâm vẫn luôn né tránh không hé răng nói một lời, " Đại ca có trộm sách luận của ta hay không, việc này trong lòng hắn tự biết rõ. Bất quá phu nhân yên tâm, bản sách luận kia đối với ta cũng chỉ là tờ giấy nháp, trong lúc nhàm chán mới viết đại một tờ thôi."

Hắn dừng một chút, thành công bắt giữ lấy từng thần sắc trên mặt Đoạn Hành Khâm.

Hắn cười khẽ, "Ta đã đệ trình sách luận mới, chờ Chưởng chính cùng nhóm học sĩ phân biệt."

Hắn nhìn về phía Đoạn Hầu, "Cha, việc này mọi người vẫn chưa biết, ta cũng hoàn toàn không có ý chặt đứt đường làm quan của đại ca, chỉ là..."

"Ta và nương cũng không phải mặc người xâu xé, chỉ cần đại ca hướng ta xin lỗi, hơn nữa hứa sẽ không bao giờ bước vào sân của ta và Ngô đồng uyển một bước, khẩn cầu cha vì hài nhi làm chủ."

"Toàn bộ phủ đều là của Khâm Nhi chúng ta, ngươi..."

Đoạn Hành Khâm kéo lại Đại phu nhân đang cuồng loạn, hắn biết rõ việc này một khi tố giác đến Thánh Thượng, hắn sẽ không còn khả năng làm quan.

Hắn nhìn về phía Đoạn Hành Dư, "Là ta sai, cha, nhị đệ, đều là do ta nhất thời hồ đồ, xin lỗi, khẩn cẩu nhị đệ tha thứ cho ta lúc này, ta bảo đảm về sau không dám, cũng sẽ không bước vào sân của ngươi... và sân của Nhị nương một bước nào nữa."

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.