Chương trước
Chương sau
"Được rồi, nghe Thời Quyết nói ngươi cưỡi ngựa bắn cung không tốt lắm?"

"Vâng, đệ chỉ vừa mới học."

Tạ Thời Khiêm gật gật đầu, nói, "Không sao, hôm nay ta cũng không lên sân khấu, thời điểm Thời Quyết lên sân khấu ngươi theo ta đi quan sát khán đài, được không?"

Tạ Thời Quyết đối với Tạ Thời Khiêm làm mặt quỷ, hắn cũng chỉ đành giả vờ không thấy.

Đoạn Hành Dư không có kế hoạch đi đâu, đương nhiên ngoan ngoãn đáp ứng.

Đoạn Hành Dư sinh ra đã làm người khác yêu thích, Thái Tử đối với hắn càng có thêm thiện cảm, nhịn không được muốn nói với hắn nhiều câu hơn, "Ngươi có muốn học cưỡi ngựa bắn cung không?"

"Đại ca!" Tạ Thời Quyết cũng nhịn không được muốn đánh gãy lời hắn, "Ngươi không cần phải đi tiếp những công tử nhà khác sao..."

Đoạn Hành Dư từ phía sau lôi kéo ống tay áo hắn, Tạ Thời Quyết lại vẫn mang bộ dáng bất mãn.

"Ha ha ha~" Tạ Thời Khiêm nhìn vào cảm thấy vô cùng thích thú, "Được được được, ta đi ta đi, các ngươi cứ tự chơi một lát, ta qua bên kia nhìn xem."

Thái Tử vừa bỏ đi, lập tức có một đám người liền vây quanh hắn.

Đoạn Hành Dư vẫn nhìn theo phương hướng đối phương rời đi, thẳng đến khi Tạ Thời Quyết kéo kéo tay áo hắn, "Ca ta rất đẹp sao?"

Đoạn Hành Dư không nghe ra ý vị của câu này, chỉ dựa theo suy nghĩ trong lòng mà gật gật đầu.

"Ngươi..." Trong lòng Tạ Thời Quyết gấp gáp vô cùng, bắt đầu cảm thấy hối hận khi mang Đoạn Hành Dư gặp ca hắn, hắn chỉ biết hoảng loạn nghĩ gì là buột miệng thốt ra, "Ca ta đã có Thái Tử phi, hơn nữa tình cảm hai người bọn họ rất tốt."

Đoạn Hành Dư không biết vì sao hắn lại đột nhiên nói lời này, chỉ cảm thấy không thể hiểu được, "Ừm, ta biết."

Khi còn nhỏ có một vị quận chúa rất thích hắn, mỗi lần tiến cung đều phải quấn lấy hắn, còn nói khi trưởng thành phải làm Vương phi của hắn, nhưng có một ngày, nàng không còn quấn lấy hắn nữa, thực ra lúc ấy hắn vô cùng mừng rỡ tự tại.

Chỉ là sau đó mới nghe là do vị quận chúa kia thấy được Thái Tử điện hạ, lại la hét phải gả cho Thái Tử điện hạ. Lúc ấy hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hiện giờ nghĩ đến lại có vài phần lo sợ, hắn biết nếu đem so sánh thì bản thân có chút kém hơn đại ca, sợ rằng Đoạn Hành Dư cũng sẽ hướng tới Thái Tử.

"Không nghĩ tới Thái Tử điện hạ lại là người dễ nói chuyện như vậy."

"Vậy ngươi thích hắn sao?"

"Thích?" Đoạn Hành Dư hơi hơi nhíu lông mày lại, tựa hồ tự hỏi Tạ Thời Quyết nói lời này là mang ý gì, hắn cuối cùng chỉ nói, "Không nói tới chuyện đó, chỉ cảm thấy hắn hẳn là một bằng hữu tốt, nhất định cũng là một ca ca tốt phải không?"

Nghe được y nói ca ca, Tạ Thời Quyết mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Phải. Hắn rất tốt, ngươi nên giống ta gọi hắn là đại ca."

Ngày hội cưỡi ngựa bắn cung liền phải bắt đầu, Tạ Thời Quyết cùng Đoạn Hành Dư nói, "Chờ lát nữa liền ở chung với đại ca xem ta thi đấu. Phía Tây Vực tiến cống một con bạch lộc vương, đại ca sẽ thưởng cho người thắng ngày hội cưỡi ngựa bắn cung, cần phải vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung trúng mới thắng được, ngươi chờ ta thắng cho ngươi xem."

Tạ Thời Quyết đem hắn đưa đến bên người Thái Tử, lại cùng Thái Tử nói chút gì đó, mới đi đến sân bắn cung.

Tạ Thời Quyết không ở, Thái Tử cũng không làm phiền hắn, Đoạn Hành Dư cũng chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

"Bái kiến Thái Tử điện hạ."

Đoạn Hành Dư nghe thấy âm thanh quen thuộc, vừa quay đầu lại liền có chút kinh ngạc, Lục Minh Tịch vậy mà cũng tới.

Thái Tử chưa từng gặp qua Lục Minh Tịch, nhưng lại có đáp án, "Miễn lễ. Ngươi hẳn là Lục Minh Tịch của phủ Lục Quốc công đi?"

Lục Minh Tịch đứng dậy, đáp, "Vâng ạ."

Thái Tử khẽ gật đầu, "Ừm. Ca ngươi đã nói qua với ta."

Lục Minh Tịch nhìn Đoạn Hành Dư liếc mắt một cái, hơi hơi mỉm cười.

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Lúc trước mẫu thân nhắc tới chuyện đó, hiện giờ hắn thấy Lục Minh Tịch liền có chút không tự nhiên, Đoạn Hành Dư do dự một chút, mở miệng, "Minh Tịch, ngươi cũng tới."

"Vâng! Ta xin ca ta cầu Thái Tử điện hạ cũng cho ta theo tới để tích lũy kiến thức." Lục Minh Tịch thấp giọng cùng Đoạn Hành Dư nói, lại có chút câu thúc nhìn về phía Thái Tử, "Điện hạ, ta có thể ở lại chỗ này xem ca ta thi đấu được không?"

[Câu thúc: Bó buộc, gò ép, không được tự do.]

Thái Tử nhìn Đoạn Hành Dư liếc mắt một cái, ý vị không rõ mà cười nói, "Đương nhiên là có thể."

Hắn nhìn về phía Tạ Thời Quyết đang chà lau cung tiễn trên sân thi đấu, khóe miệng giơ lên.

Đoạn Hành Dư ở trước mặt Thái Tử không dám xằng bậy, Lục Minh Tịch cũng an an tĩnh tĩnh, mấy người hết sức chăm chú nhìn chằm chằm trong sân.

Hạng mục bắn tên chia làm hai đợt, vòng thứ nhất mỗi người bắn mười tên, tỉ lệ ghi bàn cao sẽ chiến thắng, vòng thứ hai sẽ ngồi trên lưng ngựa bắn tên, hơn nữa bia ngắm cũng sẽ di chuyển, đồng dạng tỉ lệ ghi bàn cao sẽ thắng.

Tạ Thời Quyết từ nhỏ đi theo Tạ Thời Khiêm học bắn tên, thật ra kỳ thi này không làm khó được hắn, trọng tài phổ biến mệnh lệnh một chút, hắn liền chỉnh mũi tên, kéo cung, bắn tên liền mạch lưu loát. Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, không mang theo do dự, phảng phất giống như những động tác đơn giản thông thường như ăn cơm uống nước, nhưng mười mũi tên bắn ra rõ ràng đều trúng ngay hồng tâm.

Tiếng hoan hô quanh khán đài vang lên không ngừng.

"Biểu ca, Cửu hoàng tử thật lợi hại~" Lục Minh Tịch tán thưởng nói.

"Ừm." Đáy mắt Đoạn Hành Dư cũng đều là tán thưởng, trong đầu lại hiện lên ngày ấy Tạ Thời Quyết ở phía sau nắm lấy tay hắn, dạy hắn lấy cung như thế nào, tư thế đứng như thế nào, mũi tên phải bắn ra như thế nào.

Trận đầu người chiến thắng không thể nghi ngờ chính là Tạ Thời Quyết, chỉ được một người trong hàng trăm dặm công tử, tốt hơn còn có Khâu Hoành Tranh, chẳng qua vẫn kém Tạ Thời Quyết một chút. Lâu Tri Muội thì có một mũi tên bị trật.

Ngay sau đó chính là vòng thứ hai, trận này có bia ngắm di động, tấm bia di động sẽ xuất hiện sau những tấm cố định, thí sinh phải bảo trì ở một vị trí bất động, bia di động không được biết trước khi nào sẽ xuất hiện, xuất hiện ở góc nào, vì vậy độ khó liền cao hơn hẳn so với vòng trước, còn người chiến thắng vẫn sẽ là người có số ghi bàn cao nhất như cũ.

Vừa lúc bắt đầu, cung nhân cầm bia ngắm di chuyển từ chỗ này chạy hướng sang sau bia ngắm khác, chỉ cần hơi không chú ý một chút liền bỏ lỡ.

Tạ Thời Quyết khi nhỏ đã học qua kỹ năng che mắt bắn tên, đối với hắn bắn trúng hồng tâm thì chẳng có gì khó khăn, chỉ cần hắn có thể nhanh chóng biết được bia ngắm sẽ từ chỗ nào xuất hiện.

Tạ Thời Quyết đứng ngay giữa những vòng bia ngắm, từ trong xiêm y lấy ra một tấm khăn lụa, cột che đi đôi mắt.

"Biểu ca, Cửu hoàng tử vì sao lại bịt kín đôi mắt?" Lục Minh Tịch ở bên tai Đoạn Hành Dư kinh ngạc cảm thán nói.

Đoạn Hành Dư không biết bắn tên, chỉ cảm thấy quy tắc này đối với hắn thật sự quá khó khăn, hắn lắc đầu, lại nhìn đến vẻ mặt thong dong của Thái Tử, mỉm cười nhìn sân thi đấu.

Đoạn Hành Dư bỗng cũng cảm thấy an tâm vài phần, hắn liền chú ý đến động tĩnh trên sân.

Có người đã bắt đầu luống cuống chân tay, bắn tên lung tung. Ánh mắt Đoạn Hành Dư dừng trên người Tạ Thời Quyết đang bịt mắt. Nam tử vòng eo đĩnh bạt, tay cầm cung, cầm mũi tên, vận sức chờ phát động. Bia ngắm di động vừa xuất hiện chung quanh hắn, hắn liền hơi hơi xoay góc độ hạ thân, thả ra một mũi tên, ngay giữa hồng tâm.

"Hay!"

"Thật quá lợi hại!"

"Không hổ là Cửu hoàng tử!"

Khán đài vang to tiếng hoan hô, mà Tạ Thời Quyết chỉ nhẹ nhàng tháo khăn lụa xuống, tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi, đến khi xác định được vị trí của Đoạn Hành Dư, liền bước chân đi.

Chỉ là còn chưa đi đến trước mặt Đoạn Hành Dư, liền bị một gã sai vặt ngăn cản, Đoạn Hành Dư nhận ra được đó là người trong phủ Cửu hoàng tử.

Chỉ thấy Tạ Thời Quyết khẽ cau mày, rồi đi theo người nọ.

Đoạn Hành Dư trong lòng ẩn ẩn bất an.

Thái Tử cũng phái người đi xem xét thử, lại đối với Đoạn Hành Dư nói, "Ngươi yên tâm, chờ lát nữa hắn còn muốn cưỡi ngựa, có lẽ là muốn đi chuẩn bị trước."

Đoạn Hành Dư gật gật đầu, chỉ là trong lòng không biết vì sao vẫn có chút thấp thỏm.

Mới vừa rồi Lục Minh Tịch đã cáo lui trước, nơi này trừ bỏ thái giám bên người Thái Tử cùng hộ vệ, cũng chỉ có hai người Thái Tử và Đoạn Hành Dư.

"Biểu hiện vừa rồi của hắn, ngươi thấy thế nào?"

Đoạn Hành Dư không chút do dự, "Rất tốt."

"Hắn từ nhỏ đã không thích cùng những tiểu hài nhi khác chơi đùa, chỉ thích đi theo ta học cưỡi ngựa bắn tên."

"Nguyên lai tài bắn cung của hắn là do Thái Tử điện hạ chỉ dạy, nói vậy hẳn tài năng bắn cung của Thái Tử điện hạ càng thêm xuất sắc." Đoạn Hành Dư nói lời này tuy rằng muốn khen ngợi Thái Tử, nhưng ngữ khí của hắn vừa rồi không hề giống khen tặng, chỉ như đang trần thuật một sự thật.

Điều này làm Thái Tử vốn vẫn luôn không thích nịnh nọt cũng bất giác chán ghét, hắn lắc đầu, "Tài bắn cung của ta so ra kém hơn Thời Quyết, hắn so với ta có thiên phú hơn."

Thái Tử cười cười, rồi lại nói, "Hắn không thích cùng những tiểu hài nhi khác chơi, nhưng sau đó cùng người khác tỏ ý muốn làm bằng hữu lần đầu tiên, lại bị người ta ghét bỏ."

Đoạn Hành Dư biết đối phương đang nói đến ai, hắn cũng chỉ đành nói theo, "Sao lại như vậy?"

"Đúng vậy, sao lại có thể có chuyện đó?" Thái Tử nhìn Đoạn Hành Dư, trong ánh mắt đều mang ý tìm tòi nghiên cứu, "Kỳ thật ta cũng không nghĩ ra..."

Không nghĩ ra vì sao Đoạn Hành Dư từ khi còn nhỏ vừa gặp đã cự tuyệt Tạ Thời Quyết.

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Không nghĩ ra vì sao Tạ Thời Quyết thấy Đoạn Hành Dư ngày đầu tiên đã luôn muốn đối tốt với người này.

Càng không muốn hiểu vì sao đã nhiều năm qua đi, đệ đệ vẫn thua trước mặt người này, vốn cũng không phải là người tốt nhất.

Có lẽ ánh mắt Thái Tử quá mức mãnh liệt, Đoạn Hành Dư nhận thấy được đối phương đang tự hỏi điều gì, vì thế nghi hoặc nói, "Thái Tử điện... Đại ca... Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Một tiếng đại ca này của hắn gọi Thái Tử đang suy nghĩ trở về, Thái Tử ngưng thần, thấy hai tròng mắt Đoạn Hành Dư thanh triệt, thoải mái hào phóng mà nhìn thẳng hắn, trong lòng không nhịn được thở dài, nghĩ đến có lẽ đệ đệ hắn cũng là bị người này dùng bộ dáng vô hại "mê hoặc".

Mê hoặc này không hẳn là xấu, chẳng qua bỗng Thái Tử cũng càng ngày càng muốn có thêm một đệ đệ như vậy.

Nhưng hắn vẫn phải quan tâm nhất đến cảm xúc cùng chung thân đại sự của đệ đệ, còn muốn trong lòng Đoạn Hành Dư cũng chỉ có Tạ Thời Quyết, hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Hắn phải đến giúp đệ đệ của mình xem thật tốt.

Hắn thử nói, "Ta đang nghĩ... Không biết ngươi đã vừa ý ai chưa?"

Thái Tử hỏi ra vấn đề này, Đoạn Hành Dư lại hoàn toàn không nghĩ tới, hắn hơi hơi hé miệng, rồi lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ lắc đầu.

"Không có?"

Hắn một chút cũng không vừa ý Tạ Thời Quyết? Hay vẫn không muốn nói? Bất luận là tình huống nào, cũng đều không phải tình huống tốt, Thái Tử khe khẽ thở dài, lại lắc đầu, "Có vẻ do ta nóng vội rồi."

"Cái gì?"

"Thôi," Thái Tử nhìn bọn công tử đang lục tục dắt ngựa sang, "Sắp bắt đầu vòng thi cưỡi ngựa rồi, chúng ta đi qua đi."

Đoạn Hành Dư càng không hiểu đang có gì xảy ra, đành phải thôi, đi theo Thái Tử đến một sân thi đấu khác.

Trong sân có không ít người Đoạn Hành Dư biết, Khâu Hoành Tranh, Thái Vũ Quân, Lâu Tri Muội đều có, lại duy nhất không thấy Tạ Thời Quyết. Thái Vũ Quân tuy rằng tài cưỡi ngựa và bắn cung đều giống nhau, nhưng y vẫn đi theo xem náo nhiệt, lúc này thấy được Đoạn Hành Dư, lại càng dùng sức vẫy tay với hắn.

Đoạn Hành Dư cũng hướng hắn phất phất tay, trong lòng càng cảm thấy bất an. Tạ Thời Quyết đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.