Chương trước
Chương sau
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Đoạn Hành Dư chỉ mời vài người bằng hữu, mấy người đều đã ngồi xuống.

Lục Minh Tịch tới gần Đoạn Hành Dư, nhỏ giọng nói, "Biểu ca, Cửu hoàng tử còn chưa tới sao?"

"Không biết."

"Chúng ta có nên chờ hắn không?"

Đoạn Hành Dư có chút do dự, Khâu Hoành Tranh liền đi tới, "Biện Châu đã nhiều ngày mưa to, nạn lụt lại tăng thêm, Thời Quyết sợ là không về được."

"Tiểu Dư, hắn chưa thể về là do bất đắc dĩ, vẫn là sau này ngươi để hắn bồi thường ngươi đi!" Thái Vũ Quân nói.

"Được rồi."

Bọn nha hoàn lục tục đem đồ ăn bưng lên.

Yến hội rất nhanh đã kết thúc, số lần Đoạn Hành Dư nhìn về phía cửa ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng thường xuyên.

Cuối cùng, hắn giơ chén rượu lên một hơi uống cạn, không biết là bởi vì vui vẻ... hay là vì muốn mượn rượu giải sầu. Uống xong một ly, hắn lại muốn duỗi tay lấy bầu rượu đặt ở trước mặt Lục Minh Tịch.

Lục Minh Tịch đè lại tay hắn, quan tâm nói, "Biểu ca, đừng uống nữa, ngươi đã uống rất nhiều."

Đoạn Hành Dư lắc đầu, cũng không có biểu tình gì, "Không sao cả."

Lục Minh Tịch vẫn không muốn buông tay, lại nhìn về phía Lục Minh Chiêu, hy vọng hắn có thể giúp đỡ nàng khuyên nhủ Đoạn Hành Dư.

Lục Minh Chiêu chỉ lắc lắc đầu, Lục Minh Tịch đành phải thôi, tùy ý Đoạn Hành Dư tự rót rượu cho mình, một lần nữa uống một hơi cạn sạch.

Hôm nay vốn nên là ngày bạn bè cùng nhau đoàn tụ, tất cả bằng hữu tốt nhất của hắn cũng đều đến đưa lễ vật chúc phúc, nhưng, vẫn có chút gì đó thiếu thiếu.

Yến hội kết thúc, đã gần đến giờ Tý.

[Giờ Tý: Canh 3 - từ 23h đến 1h sáng]

Sau khi tiễn bạn bè về, Đoạn Hành Dư nhìn khoảng sân trống, buồn bã mất mát. Đi đến hành lang, hắn dựa vào lan can ngồi xuống, men say chậm rãi phát tác, hắn đành xoa xoa huyệt thái dương.

"Công tử, bên ngoài có người tìm ngài." A Cần đi tới, ngồi xổm trước người Đoạn Hành Dư, nhẹ nhàng quơ quơ cánh tay hắn.

Đoạn Hành Dư có chút hoảng hốt, thậm chí không dám cẩn thận suy nghĩ xem ai sẽ mò đến lúc này để tìm hắn, "Ai..."

A Cần nhấp nhấp môi, "Công tử vẫn nên tự mình đi xem đi, ở ngay phía sau cửa."

A Cần đỡ Đoạn Hành Dư tới cửa, sau đó không đi theo hắn nữa.

Đoạn Hành Dư đẩy cửa ra, trước mắt là người đã nhiều ngày không gặp, có chút hoảng hốt, hắn muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại chỉ giật giật miệng, không có nói ra.

"Sinh nhật vui vẻ." Tạ Thời Quyết chỉ mỉm cười, trong mắt hắn có thể nhìn thấy chút vụn sáng dưới ánh trăng, Đoạn Hành Dư lại cảm thấy bộ dáng bừa bãi này của y có chút không giống ngày thường.

Trên trán có vài sợi tóc buông xuống, hơi tán loạn.

Chúc xong y liền xoay người đem một cái bao lớn trên thân Hạo Vũ cởi xuống, tiếp tục nói, "Ta biết ngươi không thích những vật sang quý, đây là chút đồ gom được trong nửa tháng ta đi cứu tế cùng đại ca, đều là những món đồ chơi nhỏ bá tánh tặng cho, không phải là vật gì quý giá, nhưng lại rất có ý tứ, có thể giúp ngươi giải buồn."

Tạ Thời Quyết đem toàn bộ lễ vật nhét vào trong lồng ngực Đoạn Hành Dư.

Đoạn Hành Dư nhìn hắn, "Tạ..."

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

"Không cần nói cảm ơn với ta. Ta không cần." Tạ Thời Quyết đánh gãy lời hắn định nói.

"..." Đoạn Hành Dư thở dài, nhẹ giọng nỉ non, "Tạ Thời Quyết, ngươi đi đâu vậy?"



"Ngươi có biết rằng... ta không tìm thấy ngươi."

"Ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?"

Một vấn đề lại tiếp thêm một vấn đề phức tạp khác, Tạ Thời Quyết còn có chút phản ứng không kịp, cẩn thận suy nghĩ lại... Có lẽ là bởi vì y uống say rồi. Đoạn Hành Dư rất ít khi hành xử như vậy trước mặt hắn, nói bằng ngữ khí thân mật, có thêm chút ấu trĩ, lại có chút ý vị oán trách.

Có cái gì để nói đâu? Tạ Thời Quyết lẳng lặng nhìn hắn, chẳng lẽ nói Biện Châu mưa no, nạn lụt tàn sát bừa bãi, căn bản không có cách nào đi đường, hắn liền dầm mưa cưỡi Hạo Vũ, đi suốt đêm phải hai ngày đường mới có thể trở về?

Thực ra hắn đã sớm đến nơi, nhưng nhìn đến cảnh Lục Minh Tịch đứng bên cạnh y, hai ngươi như một đôi bích nhân sống, thật sự xứng đôi cực kỳ, chẳng lẽ hắn phải cười chúc phúc họ sau này giai ngẫu thiên thành bách niên hảo hợp?

[Giai ngẫu thiên thành bách niên hảo hợp: Cặp đôi do trời định trăm năm hảo hợp]

Hôm nay y thật giống tân lang. Chỉ là, làm sao Tạ Thời Quyết có thể trơ mắt nhìn hắn cùng người khác nắm tay, còn muốn hắn chúc phúc cho y được?

Hay vẫn nên nói với y... Ngày thi đấu trước đó, hắn đột nhiên phát hiện Hạo Vũ sinh bệnh, sau khi thi đấu xong, hắn vô cùng mất mát, nhưng hắn không thể tìm thấy Đoạn Hành Dư, còn nhận được thông báo y đã đi cùng Lục cô nương?

Tâm Tạ Thời Quyết không có cứng đến mức bị người ta xát muối vào vết thương trong lòng cũng không đau.

Cho nên, hắn không định nói cái gì, cũng không thể nói.

Hôm nay chính là sinh nhật y, hắn hẳn là nên cao hứng cùng y mới đúng, Tạ Thời Quyết liều mạng nâng khóe miệng lên, "Ta vừa nói, Đoạn Hành Dư, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ."

Khuôn mặt tươi cười như vậy không phải nụ cười mà Đoạn Hành Dư thích, ngay cả đôi má lúm đồng tiền cũng không hiện rõ ràng. Đoạn Hành Dư nhíu nhíu mày, vươn một ngón tay chọc lên hai má nhợt nhạt của hắn.

Tạ Thời Quyết ngơ ngẩn, tay phản ứng nhanh hơn não, đã vung móng bắt lấy ngón tay đối phương.

"?" Trong mắt Đoạn Hành Dư có chút nghi hoặc, ở dưới ánh trăng, lông mi nhẹ nhàng chớp động từng chút một, cũng vô tình gãi vào lòng Tạ Thời Quyết.

Giờ phút này đầu óc Tạ Thời Quyết đã thành một mảnh hỗn độn, tâm cũng bị gãi ngứa khó chịu, có lẽ do tối nay trăng quá sáng, có lẽ là tối nay y quá đẹp, giờ phút này hội tụ đủ ngày tốt cảnh đẹp, nhưng trong hắn vẫn bị áp lực từ tình cảm tàn sát tâm trạng bừa bãi một hồi.

Hắn dùng sức nắm tay Đoạn Hành Dư, xương cổ tay vừa động, đối phương đã bị kéo đến trước người.

Người nọ vẫn còn mơ mơ màng màng chưa kịp phản ứng lại, hắn đã phủ tay phải lên đầu Đoạn Hành Dư, Tạ Thời Quyết cúi đầu.

Hôn lên đôi môi mềm mại.

Trong nháy mắt đồ vật trong tay Đoạn Hành Dư rơi xuống đầy đất, lông mi cũng không biết làm sao mà phe phẩy, nhưng hắn lại không có làm ra hành động gì.

Môi Tạ Thời Quyết nóng bỏng, hắn lại mang theo hơi thở lạnh thấu xương, thế tới bủa vây rào rạt, có chút không đỡ nổi.

Đoạn Hành Dư mở to hai mắt nhìn.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tạ Thời Quyết hôn hắn? Tạ Thời Quyết? Hôn hắn?

Không phải Tạ Thời Quyết thích Thái Vũ Quân sao?

Là do hắn điên rồi hay thế giới này điên rồi???

Trong đầu hắn loạn thành một cục hồ nhão.

Bất tri bất giác mọi thứ đều trở nên không thích hợp cực kỳ.

Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội rõ ràng đã cặp với nhau, nhưng Tạ Thời Quyết lại không có chút dấu hiệu nào là muốn tham gia, Đoạn Hành Dư căn bản cũng không phát huy tác dụng gì, lúc làm nhiệm vụ vô cùng tịch mịch, bọn họ rõ ràng là tự đi đến với nhau.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Đối phương hoàn toàn quên giãy giụa, việc này đối với Tạ Thời Quyết như một loại cổ vũ lớn, hắn ma sát bờ môi y, nhịn không được muốn tiến thêm một bước nữa.

Y dựa ngày càng gần, môi thật nóng, mặt thật nóng, ngón tay cũng thật nóng, nhưng Đoạn Hành Dư chạm đến quần áo người nọ, lại cảm giác được bề mặt vải mang theo một chút ướt át cùng lạnh lẽo.



Thời điểm Tạ Thời Quyết cắn hắn, Đoạn Hành Dư trong phút chốc đẩy y ra, hoảng sợ che miệng.

"Ngươi... ngươi..."

Đã xảy ra chuyện gì? Đoạn Hành Dư có chút kinh hoàng chưa xác định được.

Điên rồi, chẳng lẽ hướng đi của cuốn sách này... bởi vì sự hiện diện của hắn mà đã hoàn toàn thay đổi?

Thần sắc hắn phức tạp nhìn chằm chằm thiếu niên đang ngã trên mặt đất. Lúc này hắn mới phản ứng được, hắn đẩy một cái vậy mà đã khiến Tạ Thời Quyết ngã lăn xuống đất không dậy nổi.

"Tạ..." Đoạn Hành Dư chạy nhanh tới rồi ngồi xổm xuống xem xét, lúc này mới phát hiện thân thể y không hề nóng bình thường, y đang phát sốt.

Hắn bị dọa một phen, Đoạn Hành Dư đã tỉnh rượu hơn rất nhiều, hắn gọi A Cần tới, hai người hợp lực đem Tạ Thời Quyết nâng vào nhà.

"Công tử, Cửu hoàng tử điện hạ bị làm sao vậy?"

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Đoạn Hành Dư nhìn Tạ Thời Quyết đang nằm trên giường, tâm tình phức tạp, khó cho hắn còn có tâm tử trả lời câu hỏi, "Phát sốt."

Một đám nha hoàn cũng bị sợ không nhẹ, giờ phút này đều lo lắng đề phòng, sợ vị hoàng tử quý giá này xảy ra chuyện gì sai lầm ở Hầu phủ.

"Công tử, để ta thỉnh Diêm đại phu tới."

"Ừm. Trước mắt đừng làm phiền đến cha và nương. Uyển Nhi, ngươi đi vào tìm trong ngăn tủ một bộ quần áo sạch sẽ rồi mang tới đây."

Hắn dừng một chút, lại nói, "Ôm thêm một giường chăn đệm tới, mềm mại một chút.'

"Bình Nhi, ngươi đi nấu nước ấm rồi mang tới đây."

"Vâng ạ."

Trong phủ luôn có nước ấm, Bình Nhi rất mau liền bưng tới một chậu, Đoạn Hành Dư tiếp nhận chậu nước, đem khăn lông thấm nước ấm đắp trên trán Tạ Thời Quyết.

Uyển Nhi cũng đem xiêm y tới, Đoạn Hành Dư tiếp nhận xiêm y, không chút do dự đem áo ngoài của Tạ Thời Quyết cởi ra, nhưng đến cả quần áo bên trong cũng ướt, hắn đành cởi tiếp trung y của Tạ Thời Quyết, đến khi chạm vào da thịt lạnh lẽo, hắn không tự giác mà nhăn mày lại.

Mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng một vị hoàng tử như đối phương cũng sẽ không đến mức bị đông rét thế này.

Biện Châu, mưa to. Hắn rất nhanh nghĩ ra được chút gì đó.

Suy nghĩ này bất quá dạo một vòng trong đầu hắn, chỉ mất mấy giây, động tác trên tay hắn vẫn không đình chỉ, dùng khăn lông ấm lau chùi thân thể Tạ Thời Quyết một lần, lại thay xiêm y sạch sẽ.

Lúc này A Cần cũng đã mời Diêm đại phu tới.

Diêm đại phu là thầy thuốc ở trong Đoạn phủ, ông tới xem mạch cho Tạ Thời Quyết, rồi lật mí mắt y lên nhìn nhìn, chỉ nói, "Do mệt nhọc quá độ, hơn nữa lại bị nhiễm phong hàn, không được để phòng lạnh, đắp chăn ấm cho ra mồ hôi một chút là được."

Nha hoàn nấu thuốc xong mang đến phòng, Đoạn Hành Dư liền đem Tạ Thời Quyết đỡ ngồi dậy.

Uyển Nhi dùng muỗng nhỏ đem thuốc đút đến bên miệng y, chất lỏng màu nâu lại theo khóe miệng hắn chảy xuống, Bình Nhi vừa dùng khăn chà lau cằm đối phương vừa sốt ruột nói, "Không được, một chút cũng không uống vào, phải làm thế nào bây giờ?"

"Đút không uống vẫn phải đút."

Đoạn Hành Dư nhéo miệng hắn, ý bảo Uyển Nhi tiếp tục đút.

Tạ Thời Quyết dù hôn hôn trầm trầm chưa tỉnh nhưng vẫn kháng cự như cũ.

"Nuốt xuống đi, không được nhổ ra."

Một chén dược cuối cùng cũng được đút uống hết, Đoạn Hành Dư nhẹ nhàng thở ra, chỉ là thân nhiệt của Tạ Thời Quyết vẫn chưa hạ xuống, hắn vẫn như cũ không dám buông lỏng.

Hắn không yên tâm, đuổi hết bọn nha hoàn ra ngoài, tự mình đứng dậy tắt ánh nến, chỉ để lại một ngọn, nương theo vệt sáng sờ soạng đến mép giường rồi ngồi xuống, giúp y chỉnh lại chăn, lại vươn cánh tay xếp thêm đệm chăn sang một bên, phòng ngừa nửa đêm y xốc chăn ra chỗ khác.

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.