Lại đi một ngày, trải qua kiểm tra của quan binh cửa thành, Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch cuối cùng tiến vào Hà Nam phủ.
“Thật tốt quá, ta cuối cùng đã tới Hà Nam.” Một đôi mắt hạnh nhìn bốn phía xung quanh, Hách Thiên Hương phát ra cảm thán. Người a, nơi cũnglà người, cuối cùng không cần tiếp tục cuộc sống núi rừng nữa.
Nàng bây giờ một thân bụi, vốn là áo màu vàng nhạt biến thành màuđất, mặc dù gương mặt lấy khăn tay lụa lau qua, coi như sạch sẽ, bất quá cũng không còn chỗ nào tốt hơn. Nhìn nhìn lại Vụ Tịch bên cạnh nàng,mặc dù đồng dạng là một bộ quần áo dính đầy bụi đất, nhưng sửng sốt làkhông chật vật giống nàng, nụ cười nhạt nhẽo giắt trên mặt, ưu nhã quýkhí hiển thị rõ trên người. Thật là… nhìn thế nào cũng không công bìnha! Quên đi, dù sao lập tức sẽ thoát khỏi hắn, còn quản cái gì công bìnha! Hách Thiên Hương bĩu môi, “Đúng rồi, ngươi trước kia đã tới phủ HàNam sao?” Thấy vẻ mặt hắn từ ngoài thành đến trong thành tựa hồ cũngkhông có bất kỳ biến hóa, nàng không khỏi hỏi.
“Vậy thì thế nào?” Hắn nhìn nàng hỏi.
“Nếu như ngươi trước kia đã tới đây, vậy ngươi có biết cửa hàng cầmđồ gần đây ở chỗ nào hay không?” Trước khi đi, nàng còn muốn mò chút tin tức hữu dụng. (Ối zời ơi, cô nãi nãi của tôi ơi, muốn mang đồ của người ta đi cầm mà lại bô bô cái miệng như thế a?)
“Hiệu cầm đồ?” Tròng mắt đen nheo lại, tầm mắt của hắn thoáng chốc trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-cat-tuong/3114442/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.