- Bác sĩ ! ông nói vậy là sao, San tại sao lại như vậy......- Ngọc hét lên -
- tôi xin lỗi nhưng tôi đã làm những gì có thể . - Bác sĩ -
- k còn cách nào khác sao ! - Như đau khổ -
- có, đó còn nhờ vào ý chí sinh tồn của cô bé, à , mà còn nữa cậu ấy . . . .
mọi ánh mắt đổ dồn vào Khánh, Khánh đứng trước cửa phòng cấp cứu nhìn vào bên trong, đôi mắt mệt mỏi, thất vọng, đau khổ khiến người nhìn vào phải rùng mình, Như an ủi:
- anh ....! anh đi sơ cứu vết thương đi, mất máu nhiều quá......
- cút đi !
giọng Khánh lạnh hơn bao giờ hết, mọi người kinh ngạc, trước giờ dù là chuyện gì thì Khánh chưa từng mắng Như, Jim thông cảm cho Khánh vì Jim cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như vậy, vừa lo vừa đau vừa sợ, thực sự cảm giác đó rất đáng sợ, Jim nhẹ giọng:
- ta hiểu cảm giác của mi, nhưng nếu San tỉnh lại mà nhìn thấy mi như vậy sẽ đau lòng hơn đo !
Nhắc tới San, nhắc tới 2 từ "tỉnh lại " Khánh càng điên hơn:
- k bao giờ ! San k bao giờ bỏ ta .....!
mắt Khánh ừa lệ, mất bình tỉnh Khánh nắm lấy cổ áo Jim siết chặt, ánh mắt đầy giận dữ, "bốp" từ xa Khanh đấm ngay vào mặt Khánh, Khánh quay cuồng ngã xuống nền đất:
- Khánh, Khánh, cậu ta sao vậy ! - Ngọc lo lắng -
- có lẽ tôi đoán đúng, mau đưa cậu ta đi sơ cứu đi ! - vị bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-bang-va-cong-chua-da-tinh-cach/5969/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.