Vị bác sĩ lại trở vào trong, sau 5 - 6 tiếng vị bác sĩ trở ra:
- Bác sĩ !
- Cứu được rồi, may mà cô ấy có nghị lực sống cao nên tuần sau sẽ tỉnh lại.
- Cảm ơn bác sĩ ! - Jim thở phào -
Mọi việc bắt đầu ổn định, ngày thứ 2 sau khi Như bị bắt San vẫn chưa trở về, Khánh cứ nghĩ San đi đâu đó nên không quan tâm nhưng còn San, San vẫn chờ đợi Khánh, 2 ngày rồi vẫn không thấy ai, sợi dây trói bị San cào tới bung ra, San đứng dậy mệt mỏi đẩy cánh cửa ra thều thào rời khỏi nơi máu me này, vừa bước ra thì những tia sáng ấm áp đã soi thẳng vào San, ấm áp và yên ắng đến lạ thường San bước đi chệch choạch trên đường trông như người mất hồn, mắt đục ngầu một màu xanh thẳm, tới trước cánh cổng biệt thự to lớn San nhấn chuông, những người làm chạy ra mở cữa:
- Mợ hai ! Mợ hai ! Mợ sao vậy nè !
San ngất lịm đi, những người giúp việc đưa San lên phòng, San chìm sâu vào giấc ngủ, "lúc San mở mắt ra thì một màu trắng xóa, xung quanh toàn màu trắng, bổng Khánh hiện ra, San vui mừng chạy đến nhưng lại bị 1 bàn tay kéo lại, cô gái kia đỏng đảnh kéo Khánh đi, Khánh không 1 chút cự tuyệt thậm chí không nhìn lấy San 1 cái, San vô thức đuổi theo nhưng càng đuổi theo thì Khánh càng biến mất San chơi vơi trong khoảng không" San bật mạnh dậy hóa ra là mơ nhưng cảm giác cứ như thật vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-bang-va-cong-chua-da-tinh-cach/5961/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.