Khánh ngạc nhiên, vui mừng, cứ ngỡ San nhớ nha cậu thì San nói tiếp: 
- gọi cậu là Khánh. . . .. nhé ! 
K để lại sự thất vọng hiện lên Khánh gật đầu nhẹ nhàng, Khánh thúc giục San đi nghỉ ngơi nhưng cô nàng này nhất quyết k chịu, vẫn cứng đầu như xưa. 
Thời gian đầu San rất khó khăn để nói một cách lưu loát, nhưng dưới sự động viên và dốc thúc của Khánh, San đã nói được 1 cách bình thường, còn việc đi lại thì vẫn còn đang tập dài dài, ngày nào Khánh cũng dẫn San ra vườn tập đi, San như một đứa bé tập đi, còn Khánh thì nói ngày càng nhiều hơn xưa, cười thường xuyên hơn, quan tâm nhiều hơn tới người khác, dù mọi việc trôi qua rất bình yên nhưng San vẫn k tài nào nhớ được Khánh là ai . . . . . 
hôm nay cứ như ọi ngày, Khánh tập cho San đi xong thì đưa cô vào nhà, San ngồi trên xe lăn thấy bực nên cố tập đi, vừa ra khỏi cửa San đã tới 1 căn phòng khác, bất giác San ngã xuống nền nhà, San khó nhọc ngồi dậy, vừa ngồi dậy thì San bắt gặp 1 bức ảnh treo nơi đầu giường người con trai trong ảnh k ai khác là Khánh, còn người đứng bên cạnh là một cô gái xinh đẹp như thiên thần, tinh khôi trong tà áo cưới trắng tinh, bức ảnh như vẽ lên 1 cặp thiên thần trong mơ, bàn tay San đưa lên môi run cầm cập, những giọt nước mắt lăn dài, San và Khánh từng đám cưới ư ? tại sao cô k nhớ gì cả, thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-bang-va-cong-chua-da-tinh-cach/1853969/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.