Mấy ngày sau đó, Trịnh Anh Tú vào bệnh viện lớn theo chỉ định của Hoàng tổng để gỡ gạc rồi chụp x-quang. Hắn đổ mồ hôi lạnh không phải vì hồi hộp khi đến bệnh viện, là bởi mấy tên vệ sĩ của Hoàng tổng đang theo sau mình.
Mấy người trong bệnh viện cứ nhìn hắn chằm chằm, không sợ hãi cũng dùng ánh mắt kỳ thị để soi xét. Hắn chỉ có thể cam tâm nhịn xuống để bước đi, rất muốn đuổi cái đám bảo vệ nhìn trông như mấy tay xã hội đen đáng sợ kia đi.
Cái này giống như hắn là thiếu gia của một gia tộc xã hội đen nào đó được hộ tống vậy. Hoàng Minh Quân có cần làm thái quá như vậy không chứ, sao anh lại cử mấy tên kỳ quặc này theo hắn để làm gì không biết nữa à. Làm như hắn là con nợ của anh sợ chạy trốn vậy.
Vừa bước chân vào phòng khám đã dọa bác sĩ xanh mặt, đến nỗi run rẩy không dám động đến hắn. Ông ta mỉm cười gượng gạo, nhưng mồ hôi lạnh đã ướt đẫm trán. Anh Tú sầm mặt, không động sao mà khám chứ.
Hắn thở dài miễn cưỡng đuổi đám vệ sĩ đi ra ngoài để người ta khám bệnh, đang mệt mỏi không biết ông chủ nghĩ cái gì mà lại cho vệ sĩ theo sát mông hắn như vậy. Muốn về nhà túm anh lại đấm cho mấy phát quá.
Sau khi khám tổng quát, tháo bột thay cái mới rồi chụp x-quang hắn mới bình yên đi về nhà. Ở trong xe hắn như cục nhân trôi ngồi ở giữa hai anh vệ sĩ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tong-toi-yeu-anh/3620893/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.