Chương trước
Chương sau
Mấy ngày sau đó, Trịnh Anh Tú vào bệnh viện lớn theo chỉ định của Hoàng tổng để gỡ gạc rồi chụp x-quang. Hắn đổ mồ hôi lạnh không phải vì hồi hộp khi đến bệnh viện, là bởi mấy tên vệ sĩ của Hoàng tổng đang theo sau mình.

Mấy người trong bệnh viện cứ nhìn hắn chằm chằm, không sợ hãi cũng dùng ánh mắt kỳ thị để soi xét. Hắn chỉ có thể cam tâm nhịn xuống để bước đi, rất muốn đuổi cái đám bảo vệ nhìn trông như mấy tay xã hội đen đáng sợ kia đi.

Cái này giống như hắn là thiếu gia của một gia tộc xã hội đen nào đó được hộ tống vậy. Hoàng Minh Quân có cần làm thái quá như vậy không chứ, sao anh lại cử mấy tên kỳ quặc này theo hắn để làm gì không biết nữa à. Làm như hắn là con nợ của anh sợ chạy trốn vậy.

Vừa bước chân vào phòng khám đã dọa bác sĩ xanh mặt, đến nỗi run rẩy không dám động đến hắn. Ông ta mỉm cười gượng gạo, nhưng mồ hôi lạnh đã ướt đẫm trán. Anh Tú sầm mặt, không động sao mà khám chứ.

Hắn thở dài miễn cưỡng đuổi đám vệ sĩ đi ra ngoài để người ta khám bệnh, đang mệt mỏi không biết ông chủ nghĩ cái gì mà lại cho vệ sĩ theo sát mông hắn như vậy. Muốn về nhà túm anh lại đấm cho mấy phát quá.

Sau khi khám tổng quát, tháo bột thay cái mới rồi chụp x-quang hắn mới bình yên đi về nhà. Ở trong xe hắn như cục nhân trôi ngồi ở giữa hai anh vệ sĩ lạnh lùng. Trước hàng ghế lái cũng có hai anh vệ sĩ, bọn họ đều tập trung nhìn hắn. Như thể đang sợ chim sẽ sổ lồng bay đi bất cứ lúc nào.

"...".

Hôm nay chủ nhật nên Hoàng tổng ở nhà. Người giúp việc được nghỉ xã hơi cuối tuần, trong nhà chỉ còn lại mình anh và hắn.

Lại phải ở nhà nhìn mặt tên quỷ lạnh lùng rồi...

Sau nhà có vườn hoa sứ trắng, những cánh hoa rụng rơi mỗi khi làn gió lướt đến. Rơi nhẹ nhàng trên nền cỏ xanh mát. Dưới vòm hoa, Minh Quân đang ngồi trên chiếc xích đu gỗ đọc sách. Hàng mi dài sau cặp kính rũ xuống, khẽ chớp mắt mỗi khi lật sang trang. Dáng vẻ tao nhã, thư sinh.

Anh rất tập trung đến nỗi không để ý có vài chú bướm xinh xắn đậu nhẹ trên vai. Anh Tú ngẩn người khi nhìn thấy người đàn ông lạnh băng bỗng hóa dịu dàng này. Từ xa trông anh thật dễ gần, người lại còn đẹp một cách hút hồn kỳ lạ.

Bây giờ hắn hiểu vì sao Trương Phi Yến lại yêu anh sâu đậm rồi, chính là vì vẻ ngoài cuốn hút của anh đã câu lấy trái tim mỏng manh của cô ta.

Cảm nhận có người đang nhìn mình chằm chằm, Minh Quân ngẩng đầu lên thì thấy Anh Tú ở trong nhà đang nhìn qua đây. Anh gọi hắn đến, hắn giật mình bối rối mà ngại ngùng bước ra.

"Sao rồi?".

Anh Tú gãi gãi đầu: "Dạ?".

Minh Quân đóng sách lại: "Tay cậu sao rồi? Khi nào mới hoàn toàn hoạt động lại bình thường?".

Hắn đáp: "Bác sĩ nói tôi thuộc dạng người nhanh lành vết thương, có thể trong một tuần tôi sẽ tháo bột rồi sinh hoạt bình thường".

"Ừm, tốt".

Anh Tú bĩu môi, đợi hắn lành lại rồi cho người đánh tiếp chứ gì. Hắn đang nghĩ Hoàng tổng xấu xa lại lên ý đồ hành chết hắn.

Xích đu gỗ rất lớn, có thể ngồi hai người. Minh Quân nhích qua một bên bảo hắn ngồi bên cạnh mình.

Hắn cẩn thận ngồi xuống, tránh làm ra những hành động bị anh bắt bẻ.

Một màn tĩnh lặng lại diễn ra: "...".

Vì hắn to lớn nên vừa ngồi đã chiếm hết phân nữa chiếc xích đu, vô tình làm vai chạm vai anh. Cảm giác cứ ngượng nghịu làm sao. Hắn không biết có phải vì mình sợ anh quá mức hay không mà hắn lại căng thẳng đến nổi cứng đơ hết cả người, không dám nhúc nhích.

Lén nhìn qua anh, hai đầu lông mày trên khuôn mặt trắng bệch lúc nào cũng nhíu chặt đã được giãn ra. Băng lạnh giá rét kia đã tan biến, hiện tại trông anh như là một chàng trai mùa xuân ấm áp. Cơn giá rét kia tan biến.

Da trắng quá, đi cùng mái tóc đen càng tôn lên nét đẹp trên làn da trắng của anh. Đôi môi mỏng lại ửng đỏ tự nhiên như được tô son, trông bạc tình nhưng lại làm người ta say mê.



Đây là mẫu đàn ông lý tưởng của Phi Yến sao..? Thật ghen tị.

So với một tên nhà quê da đồng chân đất như hắn thì Hoàng Minh Quân chính là mỹ nam vừa có tiền vừa có sắc. Cô gái nào mà không đổ anh ngay từ lần đầu gặp chứ. Đúng là con nhà giàu có khác, sống trong sa hoa sung sướng từ nhỏ đến lớn, bởi vậy khi trưởng thành mới được đẹp trai hào nhoáng như này.

Lại bị tên ngốc này nhìn chằm chặp, làm anh mất tập trung đọc sách. Có một trang mà từ nãy đến giờ vẫn chưa đọc xong. Đang bị phân tâm, tên nhóc bên cạnh làm gì mà nhìn mình dữ vậy. Anh cứ tưởng mặt mình bị dính gì không nữa đấy.

Trong lúc bối rối bỗng nghe Anh Tú hỏi: "Hoàng tổng, bao giờ... Mới có tin tức của thằng An vậy?".

Hắn nhắc đến Trần Hoài An, trong lòng anh bỗng nhiên không vui. Nhớ đến gương mặt thanh tú như con gái của cậu anh lại càng khó chịu. Nếu nói sự thật thì chẳng phải cậu sẽ sớm quay trở về bên hắn sao?

Anh nói dối: "Đã tìm được cậu ta nhưng ngay sau đó thì hay tin cậu ta chạy mất, tôi vẫn đang cho người đi tìm cậu ta".

Tên nhóc đó của cậu vẫn trong vùng an toàn ở biên giới Campuchia, tôi đã cho người giám sát cậu ta rồi... Anh đâu thể nói như vậy.

Có vẻ tiếc nuối, buồn rầu hiện rõ trên mặt hắn: "Cảm ơn đã giúp đỡ..".

Âm thầm thở dài, hình như anh lại ích kỷ rồi. Đáng lẽ họ trở về bên nhau thì anh nên mừng cho hắn mới đúng, nhưng lại phát sinh cảm xúc chiếm hữu không muốn bọn họ gặp lại nhau. Anh Tú mãi ở bên anh.

Nói dối xong bỗng thấy áy náy, anh giơ tay vỗ nhẹ lưng hắn mà an ủi: "Tôi sẽ cố gắng mang cậu ta về cho cậu".

Khẽ giật nãy vì anh đột ngột chạm vào mình: "Dạ, dạ tôi cảm ơn anh".

Hai người cứ thế ngồi bên nhau trong bầu không khí ngượng ngùng kỳ lạ...

..

Hai ngày sau, Minh Quân nhận được cuộc gọi từ Đào Việt Thành mời đi ăn cơm tối. Hôm ở bữa tiệc ông ta không nói suôn, nhận được cuộc gọi của ông ta anh khá là bất ngờ. Không biết lý do, nhưng anh cũng muốn gặp ông ta để nói rõ về dự án xây dựng công ty thương mại điện tử của ông ta và Kiều Chi Châu trên mảnh đất xây dựng của ba mẹ anh để lại.

Tối nay trời không mưa, trong không khí ẩm ướt khá lạnh sau cơn mưa ban ngày. Minh Quân nhắn cho Anh Tú rằng tối nay mình không ăn cơm ở nhà, bảo hắn tự ăn một mình.

Phan Kiệt đưa anh đến nhà hàng Mỹ Vị Restaurant. Đào Việt Thành đã đặt bàn phòng vip...

"Chào cậu Hoàng tổng". Vừa thấy anh vào phòng ông ta niềm nở chào đón.

Minh Quân đáp ông lại bằng nụ cười xã giao lịch sự: "Đào tổng, xin lỗi vì đã để ngài chờ đợi".

"Không sao hết, thấy cậu đến là tôi vui lắm rồi".

Có cần phải vui vẻ như gặp lại người quen sau nhiều năm như vậy không? Việt Thành làm thái quá lên khiến anh có chút không được thoải mái.

Phan Kiệt giúp anh điều chỉnh thanh ngồi xe lăn cho vừa với bàn ăn, rồi cúi đầu lui ra.

Đồ ăn được bưng lên, hai người dùng bữa dạo đầu nói chuyện phiếm. Dường như người đặt câu hỏi cho câu chuyện luôn là Đào Việt Thành, ông ta khéo léo đến độ không cho anh cơ hội để hỏi lại. Có cảm giác như ông ta muốn tìm điểm yếu của anh.

Đa phần những câu hỏi đều liên quan đến công việc làm và dự án nhỏ tẻ khác. Không có chỗ trống để anh đề cập đến dự án của ông ta và Kiều Chi Châu. Đôi khi ông ta hỏi thăm về tình hình xuất khỏe của anh, chỉ là những câu hỏi thăm nhưng lại làm anh nghi hoặc.

Phải đề phòng với con cáo già này mới được, ai biết đâu do ả Kiều Chi Châu lợi dụng ông ta muốn khai thác điều gì từ anh thì sao?

Việt Thành bỗng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt tràn ngập nỗi nhung nhớ mơ hồ. Ông ta nói: "Càng lớn, cậu có nét gì đó rất giống Hân. Nhưng cậu thừa hưởng gen mạnh từ họ Hoàng kia nên khí chất cũng khác".



Minh Quân khẽ nhíu mày, tự hỏi sao ông ta lại biết mẹ mình? Lúc mẹ còn sống anh chưa từng nhìn thấy người bạn nào họ Đào của mẹ cả. Nghe ông ta gọi tên mẹ một cách thân thiết thế này có thể cho thấy họ từng là bạn rất thân thiết.

"Ngài quen mẹ tôi sao?".

Ông ta mỉm cười nói: "Bọn tôi từng là bạn học, chơi chung một nhóm".

"Ồ".

Bàn tay của anh ở trên bàn bỗng được bàn tay ấm áp của ông ta phủ lên nắm trọn: "Hoàng tổng, cuối tuần này cậu rảnh chứ?".

Anh khó chịu nhưng vẫn phải cư xử nhã nhặn, lập tức thu hồi tay, nhẹ nhàng đáp: "Nếu ngài muốn thì cuối tuần này tôi sẽ sắp xếp thời gian để gặp ngài".

Gật đầu, nháy mắt với anh. Ông ta lắc ly rượu vang trong tay. Cạn ly với anh.

Lén nhìn cử chỉ đến biểu cảm của anh đang uống rượu, Đào Việt Thành bỗng cười khẩy. Ánh mắt chất chứa bao điều xấu xa với anh. Ông ta khẽ liếm vành môi với ý đồ không tốt.

Lần đầu nên để con mồi buông lỏng cảnh giác, đến khi tấm chắn phòng vệ biến mất sẽ túm lấy nó... Ăn trọn.

Hoàng Minh Quân bực bội trong người vì bị ông ta nhìn chằm chặp, như thể nhìn muốn xuyên thấy ruột gan mình. Thật sự muốn lật bàn ném ghế vào mặt lão dê ngay lập tức.

Anh mới hiểu đây là nguyên nhân ông ta mời anh đi ăn.

Nhưng vì mảnh đất của ba mẹ anh mà ông ta và Kiều Chi Châu nắm giữ, nhất định phải nhẫn nhịn.

"Hoàng tổng, cậu và Trương tiểu thư kết hôn đã sáu năm rồi hai người không có 'kế hoạch' gì cho tương lai sao?". Đào Việt Thành bỗng hỏi.

Chữ kế hoạch nhấn mạnh, anh hiểu ý ông ta hỏi là gì.

Ông ta nói tiếp: "Chân cậu bị tật mà chứ 'cậu' không bị ảnh hưởng, vẫn hoạt động bình thường được. Cậu cũng nên có một đứa con trai bụ bẫm hay một bé gái xinh ngoan yêu để vui nhà vui cửa đi. Khi về già vợ chồng cậu còn có người ở cạnh chăm sóc, dưỡng già nữa chứ".

Nãy giờ nói nhảm cũng láy qua chuyện riêng tư nhạy cảm, lão dê biến thái rõ ràng. Minh Quân môi thì cười nhưng mặt lại u ám lườm ông ta: "Đào tổng à, thật ngại quá vì đây là vấn đề cá nhân nên tôi không thể nói rõ".

"Hm, hay là Trương tiểu thư không chịu cậu hử?".

Cứ hỏi lấn đến không biết xấu hổ là gì, nếu cứ trả lời ông ta sẽ lại tiến xa hỏi tiếp. Đúng là lão dê già rồi còn sung sức. Hôm ở buổi tiệc thấy ông ta mát xa cho mấy em mỹ nữ là anh biết gã này đang ấp ủ điều biến thái gì trong lòng rồi.

Lão dê ăn tạp, vừa nãy còn nắm tay anh rồi liếc mắt đưa tình.

Thật buồn nôn.

__________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.