Ánh nắng nhẹ phủ trên chiếc xe lăn, chủ nhân là một vị tổng tài lạnh lùng khó gần làm ngay cả nắng cũng phải sợ hãi. Phan Kiệt đẩy xe lăn đưa Hoàng Minh Quân đi đến phòng họp.
"Hoàng tổng, anh không định tuyển người chăm sóc cho người khuyết tật sao? Nghe nói Kiều Chi Châu muốn đưa người của bà ta đến giám sát anh với tư cách là người chăm sóc. Anh sẽ để bà ta toại nguyện sao?".
Phan Kiệt không phải thấy đẩy xe lăn cho Hoàng tổng là phiền phức, mà cậu ta thấy nên tuyển người để cho tiện lợi ấy mà. Đó là biểu hiện bên ngoài, đúng thật là cậu ta không muốn đẩy xe lăn cho Hoàng tổng thật.
Cậu ta sợ mình mắc lỗi sai đẩy bánh vào khe hở của đường gạch liền đem Hoàng tổng úp mặt ăn đất. Sẽ không biết tai họa gì ập đến khi đẩy xe lăn cho tổng tài nữa.
Thấy Phan Kiệt cứng rắn vậy thôi chứ thật ra cậu ta rất sợ Hoàng tổng.
Minh Quân suy tư, cả đường lặng thinh không nói lời nào làm Phan Kiệt vô cùng căng thẳng. Gần đến trước cửa phòng họp anh mới lên tiếng: "Tuyển rồi".
Là ai vậy? Sao mình không biết? Phan Kiệt chấm hỏi: "Anh tuyển nhanh vậy? Là người nào vậy?".
"Cậu trai hôm qua".
Chớp chớp mắt, Phan Kiệt sẽ không cho là Hoàng tổng nói đùa đâu: "Nhưng chúng ta còn chưa phỏng vấn cậu ta nữa mà? Ai mà biết cậu ta là con người thế nào đâu? Hoàng tổng à, anh vẫn nên cân nhắc lại đi. Nhỡ đâu đó là tên lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tong-toi-yeu-anh/3620879/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.