Lúc này khuôn mặt của mọi người đều biểu lộ sự phức tạp, ngày hôm qua Dương Kinh Châu triệu tập mọi người họp rất nhiều người đều không quá đồng ý, Bát Tiên kiều dù sao vẫn còn ở đây. Nhưng hiện tại Bát Tiên kiều đã sụp đổ rồi tất cả mọi người không hẹn mà có cảm giác mất mát, cho nên nhìn thấy dáng vẻ của Dương Kinh Châu, mọi người đều không cười nổi mà thương cảm không nói nên lời.
Ngay cả người không quá quan tâm tới vận mệnh của bát tiên kiều là Tề Hoàn cũng thở dài một hơi.
Việc hủy cầu vẫn tiếp tục, ở bờ nam người tụ tập ngày càng nhiều, nhưng mà cầu mới thì lại lạnh tanh, hiện tại là ban đêm ngoại trừ người đến xem náo nhiệt thì rất ít người đi đường qua cầu dưới ánh trăng Tề Phượng Vũ chắp tay đi tới cạnh cầu mới cẩn thận đánh giá độ rắn chắc của chiếc cầu này, trong mắt có phần lo lắng, kiều mới xây lên, khối ruộng đất có giá trị trước mắt sẽ có người nghĩ tới, nàng nhìn khoảng đất trống cạnh hồ dân ngõ hẻm rồi trầm tư hỏi Lưu chưởng quỹ bên cạnh:
- Lần trước ta hỏi ngươi mảnh đất bên cạnh là nhà của ai ngươi điều tra ra chưa?
Lưu chưởng quỹ liền đáp:
- Mảnh đất đó nghe nói là tổ địa của Lương viên ngoại bỏ hoang nhiều năm.
- Ừ, vậy Lương viên ngoại hiện tại ở đâu?
Tề Phượng Vũ lại truy vấn.
- Cái này... vẫn chưa nghe được ngày mai tiểu nhân sẽ đi nghe.
- Được rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190680/quyen-1-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.