Chương trước
Chương sau
Hiện tại buộc bắn xuất ra mười vạn lượng bạc, hắn biết đi nơi nào mà lấy, Hoàng Phủ Dật Biểu nếu có bổn sự thật sự thì tại sao không cho mình làm thứ sử Đông Hải quận, hết lần này tới lần khác cho mình làm biệt giá không quyền không thế, tay không có quyền ai hối lộ hắn?

Tuy nhiên oán niệm thì oán niệm hắn không dám không nghe theo, hắn nếu không nghe thì sẽ bị bãi miễn chức quan, thậm chí cái mạng nhỏ cũng có thể mất, vấn đề hiện tại là hắn làm sao để kiếm tiền?

Lúc trước vì rất nhiều người không biết diện mục thật của hắn cho nên bị danh hiệu huyện công của hắn hù dọa dốc sức liều mạng đưa bạc cho hắn, hiện tại hắn không thể đem nội tình bạo lộ, kiếm tiền càng ngày càng khó, Hoàng Phủ Cừ vắt hết óc không khỏi nhớ tới Đông Hải Hoàng Phủ thị theo gia tộc của bọ hắn lấy ra vài vạn lượng bạc thì có thể được.

Hoàng Phủ Cừ thở dài, tam di nương Tiếu Cơ bưng một chén trà tới, đối với hắn mà cười quyến rũ:

- Lão gia uống trà.

Nhìn qua làn da trắng bóng của Tiếu Cơ, Hoàng Phủ Cừ hiện ra một ý niệm, lúc ở cửa thành Triệu Kiệt Hào phàn nàn là không tìm được cô nương tốt dâng cho Cao thị lang, đây không phải là một cơ hội đầu tư sao?

Từ khi Hoàng Phủ Dật Biểu thất thế hắn không ngừng gia tăng đòi tiền, Hoàng Phủ Cừ cũng manh động cách nghĩ về hậu trường, Thân Quốc Cữu khong nghi ngờ là một hậu trường tốt cho hắn, nếu như mình đầu nhập vào hắn, làm thứ sử một châu cũng không có vấn đề, nhưng hắn không quen với Thân Quốc Cữu cần phải có người đề cử.

Mà hình bộ thị lang Cao Hằng không phải là người tốt nhất sao? Nghe nói Cao Hằng cùng với Thân gia không phải là giao tình bình thường cơ hội này mình không thể bỏ qua rồi.

Đối với Hoàng Phủ Cừ mà nói, hậu trường là quan trọng đệ nhất một nữ nhân hắn không coi vào đâu huống chi là một nữ nhân hắn đã chơi chán.

Tâm niệm chuyển động hắn nắm tay của Tiếu Cơ dùng một ngữ khí khoan dung cười nói:

- Lại thay lão gia làm chuyện.

Tiếu Cơ trong lòng thầm kinh hãi nàng hiểu rất rõ Hoàng Phủ Cừ, loại cười này khiến cho nàng không khỏi nhớ tới chuyện năm đó với Hoàng Phủ Húc, Hoàng Phủ Cừ cũng cười như vậy.

- Lão gia lần này muốn nô tỳ làm gì?

Tiếu Cơ run rẩy.

- Không có đại sự gì, chỉ là muốn ngươi đi cùng với Cao thị lang vài ngày.

Hoàng Phủ Cừ thản nhiên nói.

Những lời này giống hệt ngũ lôi oanh đỉnh Tiếu Cơ lập tức quỳ xuống, mặt mũi đầy nước mắt:

- Lão gia coi nô tỳ là đồ vật sao, cho nô tỳ đi sao, muốn tặng người nào thì tặng người đó, van cầu lão gia tha cho nô tỳ.

- Ngươi nói gì vậy, ta chỉ để ngươi đi cùng với hắn vài ngày không phải là đi mất, ngươi lo cái gì, còn nữa ngươi không phải ở cùng Hoàng Phủ Húc nhiều năm vậy sao?

- Lão gia nô tỳ chỉ là thê tử trên danh nghĩa của Hoàng Phủ Húc chưa bao giờ hắn dám đụng vào nô tỳ chút nào, nô tỳ giữ cũng là giữ cho lão gia, lão gia lần này cho nô tỳ đi cùng với quan lớn trong triều đình làm sao có thể?

Nước mắt của Tiếu Cơ như mưa nàng dốc sức liều mạng dập dầu, Hoàng Phủ Cừ nhìn vết sẹo trên trán nàng trong lòng không khỏi phiền chán hắn lạnh lùng nói:

- Lần này ngươi không đi cũng phải đi, ngươi nếu không đi thì coi chừng cha mẹ của ngươi.

Tiếu Cơ hơi ngây dại, cha mẹ của nàng đều mù sống nương tựa trong nhà của Hoàng Phủ Cừ cho nên nàng mười sáu tuổi đã bị Hoàng Phủ Cừ nhìn trúng, cưỡng ép làm thiếp, trong lòng nàng đau khổ một hồi đành phải rưng rưng nước mắt.

Hoàng Phủ Cừ cười đắc ý, biết đây là uy hiếp duy nhất của Tiếu Cơ, hắn liền gật đầu:

- Ngươi quay trở lại thu thập tối hôm nay qua bên đó.

...

Buổi chiều một chiếc thuyền nhỏ chạy nhỏ ở trên sông đây là đội thuyền của ngự sử trung thừa Trần Trực, ngự sử trung thừa tương đương với bộ trưởng bộ giám sát đời sau, ngự sử đài ngự sử đại phu chỉ là một hư chức vẻn vẹn chỉ có một danh hiệu, cầm quyền là ngự sử trung thừa.

Đại Ninh vương triều có tổng cộng ba ngự sử trung thừa, một giám sát quan, một phụ trách giám sát, còn có một phụ trách giám quân đội trực tiếp báo cáo với hoàng đế.Hai trong ba ngự sử đều là do thái tử một tay nhấc lên.

Nói cách khác ngự sử đài là địa bàn của thái tử.

Lần này Trần Trực ngự sử trung thừa tới đây phụ trách giám sát quan viên, Trần Trực đi hoài bắc điều tra một đại án tham ô, hắn đã nhận được mật chỉ khi đi cần phải qua Đông Hải, để đối kháng với hình bộ thị lang Cao Hằng.

Hình bộ thị lang Cao Hằng là một trong những tâm phúc của Thân Quốc Cữu, hắn trên danh nghĩa là đến thị sát giám ngục sở châu, thực tế là vẫn nhằm vào Đông Hải quận, đối với chuyện này thái tử cũng biết rõ, vì vậy trợ giú Tô Hàn Trinh đưa ngự sử Trần Trực tới đây đi ngang qua Đông Hải quận.

Trần Trực năm nay bốn mươi tuổi vừa cao vừa gầy, làn da ngăm đen là người nghiêm khắc lãnh khốc, lòng dạ vô cùng cay độc, trên mặt hắn ít khi nở ra nụ cười.

Triều đình cơ hồ không có quan viên nào thích hắn, cũng không ai không sợ hắn, nếu như bị hắn nhìn trúng thì cũng có nghĩa là con đường làm quan đã không còn nữa, người này hai năm trước đem binh bộ thượng thư Cầu Đại Niên kéo xuống ngựa, Cầu Đại Niên ở trong lao dùng máu tươi viết, người giết ta là Trần Trực. sau đó đâm đầu chết ở trong lao, khiến cho cả kinh thành oanh động đây là quan viên cấp cao nhất ở Đại Ninh vương triều tự sát trong ngục, Trần Trực vì vậy cũng được ngoại hiệu là Trần hắc diện.

Hơn một tháng trước Trần Trực nắm được tang vật Hoàng Phủ Dật Biểu nhận hối lộ tám vạn lượng bạc, trong vòng một ngày hắn ba lần vạch tội, Hoàng Phủ Dật Biểu bị cữ ép từ đi chức vụ tông chính khanh, tự xuống đài, bản án này khiến cho thanh danh của Trần Trực một lần nữa đại chấn, nhưng lại khiến hắn lâm vào nguy hiểm, Hoàng Phủ Dật Biểu ỷ vào hoàng đế tin tưởng trong triều tỏ thái độ:

- Trần Trực không chết, triều còn phong ba.

Điều này cho thấy hắn muốn giết Trần Trực hoàng đế cũng giả câm giả điếc không nghe không thấy cho nên lúc này Trần Trực đi tra án thái tử phái cho hắn hai gã Ảnh võ sĩ đặc biệt bảo hộ sự an toàn của hắn.

Trần Trực từ Lạc kinh đi ra phía đông, ở Giang Ninh hắn biến thành đi thuyền dọc theo kênh xuôi nam, ngày hôm qua hắn đã tới Bình Giang huyên, thuyền nhỏ lại tới Ngô Tùng giang, Ngô Tùng giang tới Tử Đồng hà, đi theo con sông này có thể trực tiếp tới Duy Dương huyện.

Ở giữa trưa trời bắt đầu có mưa nhỏ, mưa không lớn nhưng giống như kim châm trên da người, mang theo cảm giác mát lạnh, Trần Trực đầu đội mũ chắp tay sau lưng đứng ở trên đầu thuyền thưởng thức cảnh đẹp Giang Nam, tâm tình nặng trịch của hắn cũng phấn chấn lên.

- Thiên TInh chỗ đó chính là Tùng Lăng trấn rồi.

Trần Trực chỉ vào một tòa thị trấn ngói đen, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy.

- Đây chính là nơi mà trong truyền thuyết Phạm Lãi mang theo Tây Thi đi ẩn cư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.