Chương trước
Chương sau
Thiên Tinh là một trong hai gã ảnh võ sĩ mà thái tử phái tới, một mực bảo hộ Trần Trực hắn thân người thon dài, ăn nói có ý tứ, cùng với Trần Trực khá hợp ý cho nên hai người nhanh chóng quen nhau.

- Ừ đây chính là mỹ nhân đệ nhất trong truyền thuyết.

- Ngươi chỉ biết Tây Thi không biết Phạm Lãi sao?

Thiên TInh lắc đầu hắn cơ hồ không đọc qua sách chỉ biết Tây Thi chứ chưa từng nghe nói tới Phạm Lãi là ai.

- Xin hỏi đại nhân hắn là người phương nào?

Trần Trực không trả lời lại hỏi Vô Tấn ngồi bên cạnh câu cá:

- Vô Tấn có biết không?

Người ngồi câu cá nhàn nhã dĩ nhiên là Vô Tấn rồi hắn hôm qua xế chiều đi ra khỏi Duy Dương lúc ban đêm đã nhận được tin tức Trần Trực tới liền đi thuyền trở về Duy Dương huyện.

Vô Tấn mặc một chiếc trường bào mùa xanh, đầu đội mũ rộng vành, tay cầm cần câu, một tay lại cầm quạt xếp, thần sắc nhàn nhã, giống như một người đọc sách đang du sơn ngoại thủy.

Nghe thấy Trần Trực hỏi, hắn mở quạt ra quạt hai cái rồi nói:

- Phạm Lãi là một đại thần của Việt quốc, điểu tận cung tàng giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh(chim hết cất cung, thỏ khôn chết chó săn cũng bị mổ) là lời nói của Phạm Lĩa, hắn biết sau khi Việt quốc diệt ngô, hắn đã nhìn thấu Việt vương Câu Tiễn chỉ có thể đồng hoạn nạn chứ không thể đồng phú quý liền dẫn Tây Thi ẩn cư ở nơi này, về sau buôn bán phát đạt, được vinh hạnh làm thủy tổ của nho thương.

- Nói không sai.

Trần Trực vỗ tay tán dương.

- Không hổ là người của Duy Dương huyện đối với lão tổ tông của thương nhân hiểu biết rất rõ như lòng bàn tay, Vô Tấn chỗ của ngươi thần miếu Chu công chắc rất nhiều.

- Thần tài miếu không nhiều lắm không bằng với miếu bồ tát, tuy nhiên ở bên Bát Tiên kiều có xây một tòa thần miếu, Trần đại nhân nếu có thời gian không ngại thì tới đó.

Vô Tấn dùng cây quạt quạt cười nói:

- Nghe nói ở đó cầu khẩn rất linh nghiệm, đại nhân có muốn thử không?

Trần Trực bị Vô Tấn trêu chọc liền nở nụ cười ha hả:

- Còn chưa đi thử làm sao biết linh nghiệm hay không.

Ảnh võ sí Thiên TInh thấy Vô Tấn trời mưa vẫn dùng quạt thì không khỏi cười nhạo hắn:

- Vô Tấn cây quạt này của ngươi rất tốt rõ ràng có thể dùng để che mưa che gió.

Vô Tấn cười cười thu cây quạt lại, lông mi nhảy lên nheo mắt cười:

- Cái này không phải là che gió che mưa mà là làm cho phong nhã, trong mưa ngâm thơ múa quạt. Đây chính là phong phạm của Ngô Việt, Thiên Tinh huynh chưa từng nghe nói sao?

- Thật xin lỗi ta cô lậu quả văn chưa từng nghe nói qua.

- Ha ha, ngươi cô lậu quả văn ừm mau nhìn đi.

Vô Tấn chỉ vào một chiếc thuyền lớn rồi nói:

- Ngươi có thấy không trên thuyền có người đang múa quạt ngâm thơ kìa.

Chỉ thấy ở phía đối diện có một chiếc thuyền hoa, thuyền hoa khá lớn, là một tòa thuyền hai tầng, trên thuyền xiêm y sáng rõ người trẻ tuổi cười cười nói nói, chỉ điểm phong cảnh, một người trẻ tuổi mặc trường bào đang cầm dù che mưa, một tay còn lại thì cầm quạt xếp.

Thiên Tinh nhìn nửa ngày, sau đó nói:

- Hình như là quạt xếp một người làm Phạm Lãi một người là Tây Thi.

Vô Tấn cũng nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang đứng cạnh thuyền ngắm phong cảnh đằng sau là một nam tử trẻ tuổi, dáng người tiêu sái, trong tay cầm quạt xếp chỉ điểm hai bên bờ sooig.

Tuy nhiên sau khi nhìn nụ cười trên mặt của Vô Tấn biến mất hắn bỗng nhiên nhận ra nữ tử kia không phải là ai khác mà chính là Thư muội muội, đúng thế chính là nàng, nàng mang theo nụ cười trên mặt, dáng vẻ vẫn thanh lệ tuyệt luân.

Thế nhưng mà... nam tử nàng đi cùng có vẻ vô cùng thân mật, che dù cho nàng, cùng nhau thưởng thức yên vũ Giang Nam(Giang Nam mưa bụi)

- HỪ.

Vô Tấn hừ một tiếng sắc mặt trở nên âm trầm, Trần Trực và Thiên TInh ở cạnh cũng trở nên kinh ngạc, tại sao Vô Tấn đang cười mà lại trở nên tức giận như vậy.

Thiên Tinh không khỏi quay đầu lại nhìn thuyền hoa tuy nhiên bọn họ đã đi xa rồi.

Vô Tấn ý thức được mình thất thố hắn liền kéo cái mũ che nửa mặt của mình lại, quay người ngồi câu cá không nói gì, chiếc quạt đã bị hắn ném xuống sông trong chốc lát lầm bầm:

- Con mẹ nó không còn tí sức lực nào, một con cá cũng không câu được không bằng không có lưỡi câu.

Rắc một tiếng hắn bẻ gãy cần câu ném vào sông, đứng dậy đi lên buồng nhỏ trên tàu.

- Hắn làm sao vậy?

Trần Trực nhìn theo bóng lưng của Vô Tấn hỏi Thiên Tinh:

- Hình như rất không cao hứng.

Thiên TInh cười:

- Không biết có lẽ người ngồi trên thuyền hắn quen.

Vô Tấn đi vào trong khoang thuyền, ánh mắt của hắn nhịn không được một lần nữa nhìn về phía thuyền hoa đã thành một chấm đen.

Mà lúc này ở trên thuyền hoa Cửu Thiên cũng vội chạy tới đuôi thuyền, ánh mắt của nàng cũng nhìn lại thuyền kia, trong đôi mắt cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Chiếc thuyền hoa này là do con trai trưởng của Triệu tư mã Triệu Kiệt Hào đi đón dâu ở Bình Giang phủ, Triệu Kiệt Hào có hai người con trai một người con gái, con trai trưởng Triệu Kiệt năm trước đã thi đậu cử nhân, thứ tử Triệu Hào năm trước đã thông qua khảo thí võ sĩ hiện tại là võ sĩ cấp năm, tiểu nữ thì là Triệu Thắng nam.

Con trai trưởng Triệu Kiệt năm nay hai mươi bốn tuổi mùa xuân năm sau sẽ trải qua cuộc thi kinh khoa hắn ba năm trước đã đính hôn, hẹn ước với con gái của huyện úy Bình Giang huyện là Trương Trung, hôn thê năm nay m ười tám tuổi rồi bọn họ muốn thành thân, dựa theo phong tục của Đông Hải quận thì nhà trai cần phải đến nghênh đón tân nương về nhà chồng, hơn nữa còn phải đi thuyền long nhị phượng nói cách khác đội ngũ đón dâu phải là mười nam hai nữ tất cả phải ngồi thuyền đón dâu.

Lần này Triệu Kiệt dẫn theo một đám bằng hữu cùng trường quận học của hắn theo còn có đệ đệ của hắn tạo thành mười long về phần nhị phượng một người là muội muội của hắn là Thắng Nam một người là Cửu Thiên.

Nhưng Cửu Thiên cùng với Vô Tấn viết sách không chịu đến, cuối cùng mẫu thân của Triệu Thắng Nam phải tự mình đi bái phỏng thứ sử phu nhân Cửu Thiên mới phải đồng ý.

Kỳ thật mẫu thân của Triệu Thắng Nam có tâm tư khác bà đã sớm nhìn trúng Cửu Thiên muốn nàng ở gần thứ tử Triệu Hào của mình hơn, lần này Triệu Hào cũng đi cùng, hắn được mẫu thân bày đặt mưu kế, trên đường xun xoe Cửu Thiên khiến cho Cửu Thiên gặp không ít phiền nhiễu.

Vừa hay trưởng tôn của Quan gia là Quan Hiền Câu cũng cùng đi hắn thấy Cửu Thiên mỹ mạo tuyệt luân lập tức giật mình, lại nghe nói là cháu gái của tế tửu quốc tử giám thì liền động tâm, thừa cơ chạy ra chặn lại việc Triệu Hào gây phiền nhiễu cho Cửu Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.