Cửu Thiên hơi mờ mịt nhận phong thư. Nội tâm nàng loạn cả lên, rối như tơ vò, có hằng hà sa số đầu mối. Nàng không biết mình nên gỡ ở đâu trước? Trong phong thư hình như có rất nhiều bản thảo, nàng tiện tay rút ra một tờ, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ to "Trư Bát Giới ở rể Cao lão trang", bên dưới là dày đặc chữ nhỏ.
Tô Y nghển cổ nhìn, con mắt lập tức sáng bừng lên:
- A! Là truyện Trư Bát Giới, ta thích nhất đoạn này!
Cửu Thiên hơi ngây dại. Những dòng chữ này viết rất ngoáy, có chỗ nét mực cũng thiếu, có vẻ như rất vội vàng. Đây rõ là tối qua hắn viết ra. Một đêm hắn không ngủ rồi. Cửu Thiên phảng phất thấy Vô Tấn đốt đèn thức cả đêm, viết từng trang từng trang những chuyện này cho nàng, dường như thấy Vô Tấn đi qua đi lại, lo lắng hết lòng mà suy nghĩ...
Nàng cắn nhẹ môi, đôi mắt không khỏi đỏ lên. Một tần sương mù ướt át mà nàng cũng không phát hiện ra bao phủ đôi mắt đẹp của nàng.
Tô Y lại rút ra một tờ khác, kinh ngạc mà vui mừng kêu lên:
- Tỷ! Là Đường Tăng thu Ngộ Không đó!
Nàng không thấy đường nói lại, không phát giác ra có gì kỳ quái liền hỏi:
- Tỷ, tỷ làm sao vậy?
- Không có gì!
Mạng che mặt Cửu Thiên nên không lộ vẻ biểu hiện, chỉ thấy nàng nói khẽ:
- Chúng ta thật sự phải đi rồi!
Nàng lại thi lễ với Nghiêm Ngọc Thư:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190653/quyen-1-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.