Ánh mắt của Hoàng Phủ Cừ lộ ra vẻ sợ hãi, Vô Tấn mỗi lời nói đều đánh trúng chỗ yếu hại của hắn, thân thể mập mạp khẽ run lên, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn có vẻ không cao làm, không cam lòng bị một thiếu niên cưỡng ép.
Hắn tựa hồ như người sắp chết, bỗng nhiên hung dữ cả giận nói:
- Ngươi cho rằng ta không có biện pháp sao?
- Thân thể của ngươi nói cho ta biết bây giờ ngươi vô cùng sợ hãi, ta nói không sai chứ?
Vô Tấn dùng một ngữ khí nhẹ nhàng phảng phất như nhìn thấu Hoàng Phủ Cừ:
- Ngươi nghĩ rằng sẽ đem ta giết chết đúng không? Ngươi nghĩ đơn giản vậy sao, ngươi tìm sát thủ có thể vượt qua được Phong Truy Vân sao?
- Hóa ra là ngươi.
Hoàng Phủ Cừ nhớ tới Phong Truy Vân bị hắn đánh cho tàn phế mà hoảng sợ nhìn Vô Tấn, cảm thấy giống như Vô Tấn hiện tại có thể dùng một quyền đánh chết hắn, Vô Tấn thò tay lấy từ trên lưng Hoàng Phủ Cừ ra một con chủy thủ, đây là thứ bảo hộ của hắn, Vô Tấn ở trước mặt hắn, dùng sức một chút "rắc rắc" thanh chủy thủ cứ thế mà bị bẻ gãy làm hai đoạn, sau đó nhẹ nhàng ném ở bên cạnh hắn.
Hoàng Phủ Cừ cuối cùng cũng bị mất dũng khí cuối cùng, hắn uể oải ở trên mặt ghế, sau nửa ngày mới khàn giọng nói:
- Ta đáp ứng ngươi, tất cả nghe theo ngươi.
Vô Tấn cười cười hắn cảm thấy rất thoải mái đường đường là huyện công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190613/quyen-1-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.